Vừa chạy, người này còn vừa ném từng cái cơ quan chỉ cần chạm là nổ tung về bốn phía, tiếng nổ vang vọng khắp nơi, đồng thời trên phần lưng của người này còn cõng một người, từ trên đó còn truyền ra một giọng nói quen thuộc.
- Trương Tam cố gắng lên, đúng rồi, chính là ném như vậy, nổ chết chúng nó, ài ya, ngươi ném không đúng chỗ rồi, đáng lẽ ngươi phải ném về bên đó chứ.
Người đang chạy nhanh chính là Trương Tam, còn người đang nói chuyện chính là đội trưởng.
Trương Tam chạy không kịp thở, gã đang liều mạng chạy như điên, mà đội trưởng được gã cõng sau lưng phảng phất như không thèm để ý tới hoàn cảnh nơi này vậy, luôn miệng cười nói còn không ngừng bình phẩm.
- Câm miệng!
Trương Tam nổi giận quát.
- Ồ, Trương Tam, tại sao ngươi lại dám nói như vậy với đội trưởng thuở ban đầu của ngươi!
Đội trưởng bất mãn, lấy ra một quả táo, cắn một cái.
- Ngươi còn nói tiếp ta sẽ ném ngươi ra rồi tự mình chạy.
- Tam ca, cố lên!
Thần sắc Hứa Thanh có chút cổ quái, đưa mắt nhìn Trương Tam đang cấp tốc tới gần cùng với trên lưng cõng đội trưởng không có nửa người dưới, đáy lòng hắn lần nữa có nhận thức mới về sự điên cuồng của đội trưởng.
Cùng lúc đó Trương Tam cũng đã nhìn thấy Hứa Thanh, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng ném ra một sợi tơ xuyên thẳng đến, trực tiếp quấn ở trên người Hứa Thanh, mượn lực để mạnh mẽ nhảy lên, rất nhanh liền chạy tới gần.
- Nha, Hứa đội phó, ngươi cũng làm ra chuyện gì lớn phải không, biến cả người thành như vậy, tại sao ngươi lại hư nhược như thế? Chẳng lẽ ngươi đi tẩm cung của công chúa nhân ngư tộc, bị người ta ép khô hả?
Đội trưởng cũng nhìn thấy Hứa Thanh, sau khi chú ý thấy Hứa Thanh thương thế đầy người cùng với chiếc đạo bào bị tàn phá thê thảm, ánh mắt y lập tức sáng lên.
- Còn có thể mọc lại không?
Hứa Thanh không trả lời y, mà quét mắt nhìn một nửa thân thể còn lại của y, bình tĩnh mở miệng.
- Không có vấn đề, cái này tính là cái gì đâu chứ, trở về ta liền có thể vui vẻ.
Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.
- Ừ, vậy khi nào quay lại ta sẽ tặng ngươi một cọng lông vũ.
Hứa Thanh không gợn sóng nói.
- Lông vũ, vì sao lại tặng cho ta lông vũ?
Đội trưởng sững sờ.
- Các ngươi còn nói chuyện cái quái gì vậy, trời ơi, đi mau đi.
Trương Tam ở một bên đang vô cùng cấp bách, gã cảm thấy Hứa Thanh và đội trưởng đều là người bi3n thái, bây giờ nơi đây đã nguy hiểm như vậy rồi, mà rõ ràng hai người còn có hứng đứng nói chuyện tầm phào.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn nửa thân thể của đội trưởng, nhoáng một cái phóng đi xa, Trương Tam nhanh chóng ném ra sợi tơ quấn quanh người hắn, mượn lực để chạy nhanh theo, cứ như vậy ‘hai người bọn họ và một nửa người’ (chứ không đủ 3 thân người :D ) nhanh chóng tới gần chỗ cửa ra, trong nháy mắt tiến đến liền trực tiếp chui vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Cũng không lâu lắm, khói đen ở bốn phía liền ầm ầm bao phủ nơi này.
Toàn bộ thế giới dưới đáy biển đã hoàn toàn bị sương mù bao trùm, nhưng màn sương mù cuồn cuộn này vẫn không có kết thúc, theo hòn đảo trên mặt đất, theo thông đạo, theo tất cả mọi vị trí, nó vẫn đang tiếp tục bộc phát ra ngoài.
Trong thông đạo đi xuống đáy biển, tốc độ chạy của Hứa Thanh cực nhanh, độc ở nơi đây đã tiêu tán không sai biệt lắm rồi, Hứa Thanh cũng không biết là chúng bị tản đi tự nhiên, hay là đã xâm nhiễm đến địa phương khác.
Sau thời gian nửa nén hương, thân thể của hắn liền phá vỡ mặt nước, oanh một tiếng …nhảy lên, một khắc phá mặt nước lên trên, phi hành phù trên