Những người khác cũng nhìn chăm chú vào nhau, cuối cùng Thập Tự gian nan mở miệng.
"Đội trưởng, nơi này cách điểm hái của chúng ta không còn bao xa, hơn nữa lúc này mọi người đã chịu hao tổn quá lớn, nếu cứ như vậy tay không trở về! "Lôi Đội trầm mặc, đảo mắt nhìn qua Man Quỷ cùng Loan Nha, người trước áy náy cúi đầu, người sau mắt không cam lòng, một lúc lâu sau hắn khẽ thở dài một tiếng.
"Tiếp tục đi về phía trước, đến điểm thu hoạch phải nhanh chóng thu, sau đó mọi người phân tán theo các con đường khác nhau, tự mình rời đi, sau đó hội tụ lại ở trong doanh trại.
"Lôi Đội một chùy định âm( giải quyết dứt khoát), sau khi chỉnh trang đơn giản, mọi người một lần nữa tiến vào sâu trong rừng rậm cấm khu.
Trên đường đi, Hứa Thanh đến gần Loan Nha, lấy hổ phách thu được từ Mập Sơn ra, thỉnh giáo nàng xem đây là vật gì.
Sau khi nhìn thấy hổ phách này, Loan Nha cả kinh, tiếp nhận cẩn thận xem xét, rồi nói cho Hứa Thanh biết, vật này là đuôi độc của Quỷ Diện Hạt( bọ cạp mặt quỷ).
Con bọ cạp này có độc, nhưng cũng không phải là không thể hóa giải, hơn nữa còn có dược tính rất tốt, sau khi trúng độc có thể trong nháy mắt bộc phát tiềm năng của bản thân, nhưng không thể kéo dài, sau khi bộc phát cần được lập tức giải độc, cho nên phần lớn đều là được người nuôi dưỡng, có giá trị không nhỏ.
Hứa Thanh hiểu rõ, sau khi nói lời cảm ơn thì thu hồi nó lại.
Sau đó mọi người bảo trì cảnh giác, một bên quan sát chặt chẽ bốn phía, một bên nhanh chóng tiến về phía trước.
Chỉ là so với lúc trước, lúc này đây, bọn họ trầm mặc hơn rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì sự xuất hiện của Hắc Lân Lang vào ngày hôm qua, khiến cho những hung thú khác trong khu vực này, đa phần đều bị xua tan.
Cho nên một đường đi tới, tiểu đội Lôi Đình không gặp phải chuyện gì hung hiểm, cứ như vậy, sau hai canh giờ, bọn họ rốt cục đi tới một nơi nằm tại giao giới giữa ngoại vi cùng nội vi cấm khu.
Địa mạo nơi này không chỉ là rừng rậm, mà còn xuất hiện một số ngọn núi và dòng suối, chỉ có điều nước trong dòng suối này đen kịt, không thể uống được.
Mà ở một nơi cối cây rậm rập, lại ẩn giấu một con đường mòn, ở đoạn cuối có một động thiên khác, chính là một khe núi nhỏ.
Khi đám người Hứa Thanh đi vào hẻm núi này, ánh sáng phản chiếu vào trong mắt hắn, phảng phất như một thế giới khác.
Phía trên nơi này bị mây đen dày đặc che lấp bốn phía, tựa như một cái đỉnh, ánh mặt trời không cách nào hoàn toàn rơi vào, mà bên trong không có đại thụ, khắp nơi đều là hoa cỏ.
Những bông hoa to bằng nắm tay, màu sắc khác nhau, tràn ngập toàn bộ thung lũng, cùng với đó là rất nhiều cây cỏ phát ra tinh quang màu lam.
Mỗi cây, Thất Diệp Thảo.
Ánh sáng của chúng như những ngôi sao, làm cho hẻm núi yên tĩnh như thể trở thành một bầu trời đầy sao yên tĩnh, có một vẻ đẹp rất độc đáo.
Nơi này, chính là điểm hái mà tiểu đội Lôi Đình từng phát hiện, mà mỗi một điểm hái như vậy, đều là tuyệt mật, là căn cơ sinh tồn của tiểu đội.
Sau khi đến nơi này, bởi vì thủ pháp thu hoạch có chút đặc thù, cho nên bọn họ không để cho Hứa Thanh tham dự, mà là phân tán ra tự mình hái, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn mà không có hao tổn.
Hứa Thanh chú ý thủ pháp của bọn họ một