Ôi dịch xong chương này thì ngó lại thấy qua ngày mới mất rồi!
Thiết Giáp Ngư lập tức gào thét, thân thể nó khẽ chấn động, bốn phía quanh người nó lập tức huyễn hóa ra vô số hình ảnh lân phiến, mỗi một mảnh đều ẩn chứa pháp lực Trúc Cơ, nếu như Ngưng Khí gặp phải, một mảnh liền có thể khiến cho bọn họ toi mạng.
Lúc này số lượng lân phiến trọn vẹn trên trăm, ầm ầm bay khắp bốn phía, nhưng thân ảnh Hứa Thanh đã đến gần kề, hắc hỏa trong cơ thể hắn tản ra, hỏa diễm bốc lên bên ngoài thân thể hội tụ lại vào bên trong tay phải của hắn, trực tiếp hóa thành bộ dạng một con dao găm.
Đây là pháp thuật của Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh sau khi mở ra đạo pháp khiếu thứ mười, để cho xứng đôi với pháp thuật, thì tên của nó là Sát Nhận.
Pháp thuật này có thể căn cứ theo tu sĩ mà tự cải biến, lúc này Sát Nhận trực tiếp bị Hứa Thanh ném rời khỏi tay, gào thét đâm vào trên thân Thiết Giáp Ngư rồi phá tan bộ giáp hóa nó, sau đó hóa thành hỏa diễm lan tràn ra khắp toàn thân của nó.
Vẫn chưa kết thúc, cái bóng dưới chân Hứa Thanh cũng không cam chịu yếu thế, nó nhanh chóng tới gần sau đó bao phủ đối phương, khiến cho trong mắt con Thiết Giáp Ngư lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn thân khẽ nhoáng một cái, lớp thiết giáp bên ngoài thân thể lập tức ầm ầm tán loạn, nó đốt cháy ngọn lửa trong thân thể, sau đó hóa kim giáp trên người thành một cơn bão kim loại, trực tiếp đẩy cuốn về phía Hứa Thanh.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, cái đuôi của nó liền hất lên, trên mặt biển lập tức xuất hiện một bức tường bằng nước, trực tiếp ngăn cản Hứa Thanh trên không, đồng thời con Thiết Giáp Ngư này cũng quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, sau đó nó chợt mở to miệng, phun ra một hạt châu màu đen lớn hơn một trượng.
Bên trong hạt châu tràn ngập mùi thi thể hư thối, có người cũng có thú vật, mà giờ phút này từng người bên trong đều mở mắt và phát ra những âm thanh kêu gào thê lương, tựa như muốn leo ra khỏi hạt châu này, tứ chi lập tức nhô lên khắp trên hạt châu.
Một màn này khiến cho hạt châu nhìn tựa như mọc ra rất nhiều những chiếc gai, hạt châu lập tức vang lên tiếng nổ rồi bắn về phía Hứa Thanh.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia lạnh lẽo, thân thể trong thời khắc này bỗng bốc lên càng nhiều hỏa diễm, hư ảnh sau lưng biến ảo và gào thét lao về phía trước, bên dưới còn có Xà Cảnh Long biển cấm lao ra từ bên dưới đáy biển, chợt há miệng nuốt về phía hạt châu màu đen kia.
Âm thanh động trời vang vọng, hạt châu lập tức bị Xà Cảnh Long thôn phệ, hạt châu kia tựa như muốn nổ tung trong thân thể nó, nhưng vẫn Xà Cảnh Long gắt gao áp chế.
Nhưng dù sao thì hạt châu cũng là do pháp thuật hình thành, cho nên cũng không kiên trì được bao lâu.
Vào thời khắc này Hứa Thanh cũng đã thoát khỏi cơn bão bằng kim loại của lân phiến như thiết giáp cuốn tới, hắn mở ra lớp phòng hộ toàn thân, lao tới Thiết Giáp Ngư đang rơi vào trên mặt biển, hỏa diễm trong tay huyễn hóa ra con dao găm mới, hung hăng đâm tới con mắt của đối phương.
Thiết Giáp Ngư gào thét vùng vẫy thân thể, muốn trở lại trong biển sâu, nhưng lúc này cái bóng của Hứa Thanh bỗng một phân thành hai, một cái kết nối với khu vịnh trên hòn đảo hoang, một cái lại quấn quanh trên ngươi Thiết Giáp Ngư, khiến cho Thiết Giáp Ngư như một con cá bị buộc lại, trong lúc nó đang ra sức vùng vẫy, tay phải Hứa Thanh giơ lên đâm vào trong mắt nó, đồng thời tay trái cũng giơ lên, hỏa diễm trong mười đạo pháp khiếu bên trong cơ thể bộc phát, sau đó hội tụ về phía tay trái, hắn trực tiếp đặt tay trái lên trên người con Thiết Giáp Ngư này, sau đó dẫn hỏa diễm lan tràn ra toàn bộ thân thể của nó, rồi bắt đầu đốt cháy.
Có thể dùng mắt thường nhìn thấy khi ngọn lửa này thiêu đốt, một đám hồn lực nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh, nhưng vào lúc này, một cỗ cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên bộc phát ở trong tâm thần Hứa Thanh.
Hắn chợt ngẩng đầu, lập tức trông thấy trên bầu trời vào thời điểm này có vài chục thanh đại kiếm bằng đồng, bên trên mang theo lực sát thương kinh người, gào thét lao về Thiết Giáp Ngư.
Phạm vi của những thanh đại kiếm này rất lớn, căn bản là