Sau khi nghe được tiếng gào thét của tên tu sĩ Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu của Thái Hải Thi Tộc này, tên thư sinh áo đen như có điều suy nghĩ, mà tâm thần của thanh niên ngọn núi thứ ba cũng hơi chấn động, cũng sinh ra một tia rút lui.
Hứa Thanh nhíu mày không thèm quan tâm, hắn đang tập trung hấp thu linh hồn của tên tu sĩ Hải Thi Tộc vừa bị mình đánh chết, sau đó dùng nó để trùng kích về phía đạo pháp khiếu thứ 29.
Đồng thời thân thể của hắn cũng hơi nhoáng một cái, lao thẳng đến tên tu sĩ Hải Thi Tộc bị que sắt màu đen đánh bị thương đang nhanh chóng lui về phía sau, trong miệng hắn cũng truyền ra câu nói đầu tiên ở trong trận chiến này.
- Nếu như ngươi không muốn chết ở chỗ này, vậy thì lập tức ngăn cản tên áo đen kia lại cho ta!
Nói xong thì Hứa Thanh cũng không nhìn tên thư sinh áo đen Hải Thi Tộc, mà lao thẳng đến tên Hải Thi Tộc còn lại.
Hắn biết rõ chiến cuộc lúc này, bất kể là hủy diệt trận pháp hay là đánh chết tên thư sinh áo đen kia thì tất cả đều đã chậm, nếu như hắn phá hủy trận pháp sẽ lập tức bị ngăn cản, mà lựa chọn phía sau thì lại càng tốn thời gian hơn.
Đối phương cũng không phải là kẻ yếu, vả lại rõ ràng rất có tâm cơ, đối thủ như vậy là loại mà Hứa Thanh không muốn gặp phải vào lúc này nhất, hắn muốn sau khi mở ra Huyền Diệu Thái rồi lại gặp phải đối phương hơn.
Cho nên lựa chọn tối ưu bày ở trước mặt hắn, chính là kêu người thanh niên ngọn núi thứ ba ngăn cản tên áo đen lại, còn hắn dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết tên Hải Thi Tộc còn lại kia, sau đó hấp thu thôn phệ hồn của đối phương, rồi mở ra đạo pháp khiếu thứ 30, hình thành mệnh hỏa.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hứa Thanh rất phong phú, từ nhỏ hắn đã bắt đầu tích lũy kinh nghiệm ở trong xóm nghèo, cho đến bây giờ không biết hắn đã giết và đấu pháp với bao nhiêu người, cho nên sự nhạy cảm và sự phán đoán tình huống của hắn đã được rèn luyện từ sớm.
Giờ phút này hắn dùng tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt liền tới gần tên Hải Thi Tộc còn lại kia.
Tên tu sĩ Hải Thi Tộc này khi còn sống là một loại dị tộc, cái mũi rất dài giống như là mũi voi vậy, cùng loại với tên tu sĩ dị tộc mà Hứa Thanh từng gặp trên đảo Hải Tích.
Ngay khi Hứa Thanh tới gần thì hắn không có dừng lại chút nào, lập tức ra tay.
Âm thanh nổ vang lập tức vang vọng.
Cùng lúc đó sắc mặt của tên thư sinh áo đen cũng lập tức biến hóa, đáy lòng nhanh chóng cân nhắc, gã không hiểu cách làm của Hứa Thanh cho lắm, thứ duy nhất gã có thể đoán được, chính là đối phương sắp mở ra Huyền Diệu Thái.
Cho nên đối phương trong lúc biết rõ gặp phải nguy cơ nhưng lại không trốn, ngược lại còn đi đánh chết đồng bạn Hải Thi Tộc khác của mình.
Nhưng điều gã không hiểu là, cho dù đối phương mở ra Huyền Diệu Thái, thì cũng sẽ có chênh lệch nhất định đối với Vân Trần đại nhân đã là tu sĩ Trúc Cơ mở ra Huyền Diệu Thái từ lâu.
Dẫu sao thời gian tồn tại của Huyền Diệu Thái, là căn cứ theo số pháp khiếu để quyết định.
Nhưng giờ phút này gã cũng không có đủ thời gian để suy nghĩ quá nhiều, tóm lại thì việc đối phương muốn làm, mình đứng ra ngăn cản là được rồi, vì vậy ngay lập tức gã muốn phóng tới ngăn cản Hứa Thanh.
Người có khả năng tu luyện tới Trúc Cơ, không có người nào là kẻ đần cả, tên thư sinh áo đen Hải Thi Tộc không ngốc, Hứa Thanh cũng không ngốc, mà thanh niên ngọn núi thứ ba cũng không ngốc, lúc trước chỉ là y phản ứng hơi chậm một chút mà thôi.
Giờ phút này nghe được lời Hứa Thanh nói, mặc dù y không hiểu, nhưng trong lòng lại biết rõ mình phải đi ngăn cản tên Hải Thi Tộc áo đen mạnh mẽ nhất này là không thực tế.
Vì y không ngăn được, về phần chạy trốn thì không phải là y chưa từng nghĩ qua.
Nhưng chỉ cần tên Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái của Hải Thi Tộc thành công truyền tống tới đây, thì cho dù y có chạy ra khỏi phạm vi ngăn cách bao phủ này và truyền âm cầu cứu, thì cuối cùng không thoát khỏi