Hứa Thanh cũng không hề ngoài ý muốn với lựa chọn của thanh niên ngọn núi thứ ba, giờ phút này hắn đang toàn lực xử lý tên Hải Thi Tộc còn lại, sắc mặt của tên này cũng đang đại biến, mặc kệ gã vùng vẫy ra sao, điều khiển pho tượng trấn áp Hứa Thanh như thế nào, tất cả đều vô ích.
Trong nháy mắt tiếp theo, que sắt màu đen liền gào thét lao ra, trực tiếp xuyên thấu pho tượng rồi điên cuồng hấp thu.
Lão tổ Kim Cương Tông biết rõ lúc này bên cạnh có người ngoài, cho nên chưa từng hiện thân, nhưng lực hấp thu lại không chút nào nương tay.
Nhưng lão cũng biết mình nhất định phải kiềm chế, nói cách khác nếu như lão mà làm ảnh hưởng tới linh thạch của Hứa ma đầu, vậy thì chính lão sẽ phải chịu đau khổ.
Cho nên trong khi lão không ngừng xuyên qua pho tượng, sau khi đã cắn nuốt được bảy thành của của pho tượng, lão cố nén cơn tham lại mà bỏ qua cho pho tượng này.
Mà cái bóng cũng giống như thế, thừa dịp không ai chú ý đến nơi đây liền điên cuồng nhào tới, ôm lấy cái đùi của tên tu sĩ Hải Thi Tộc kia rồi lập tức khẽ hút.
Tên tu sĩ Hải Thi Tộc này phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ đùi phải lập tức hóa thành tro bụi, trong mắt gã lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, rất muốn lui ra phía sau nhưng lại hoàn toàn không làm được, con dao găm của Hứa Thanh đã bay nhanh tới cắt cổ gã.
Nguy cơ ngay trước mắt, tên tu sĩ Hải Thi Tộc này cũng là loại người hung ác, sự sợ hãi trong mắt đã bị vẻ điên cuồng thay thế, trực tiếp tự bạo khiến một nửa pháp khiếu trong cơ thể nổ tung.
Âm thanh oanh oanh lập tức bộc phát, gã mượn nhờ một nửa pháp khiếu bị nổ tung để đổi lấy lực lượng kinh người, gã tu sĩ Hải Thi Tộc này bỏ qua cái bóng và tránh được que sắt màu đen, cũng tránh né được con dao găm của Hứa Thanh, sau đó cấp tốc rút lui về phía sau.
Gã muốn chạy trốn.
Cùng lúc đó thì thanh niên ngọn núi thứ ba cũng đã hoàn toàn chạy ra khỏi phạm vi của nơi này, không nhìn thấy bóng dáng nữa, mà thứ quỷ dị do gã lưu lại cũng bởi vì khoảng cách quá xa mà càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng cũng tiêu tán dưới tay tên thư sinh áo đen Hải Thi Tộc.
Xử lý xong thứ quỷ dị này, tên thư sinh áo đen Hải Thi Tộc quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, chú ý thấy Hứa Thanh đang truy kích đồng bạn của mình, vì vậy thân thể lập tức lóe lên để bay qua.
Nhưng trong một cái nháy mắt này, tên Hải Thi Tộc đang bỏ chạy ở phía trước Hứa Thanh lại dừng lại, thân thể của gã chấn động mãnh liệt, từng thớ thịt trong cơ thể cuộn mình, há miệng phun ra một ngụm máu đen thật lớn.
Máu của Hải Thi Tộc là màu lam.
Nhưng thứ gã phun ra, là màu đen.
Đó là do máu bị nhiễm độc! Loại độc này không phải Hứa Thanh phát ra, mà là chất độc do lão tổ Kim Cương Tông khẩn cầu, cho nên được Hứa Thanh bôi lên ở trên que sắt màu đen, vừa rồi một khắc khi que sắt màu đen xuyên thấu qua mi tâm tên Hải Thi Tộc này, chất độc bên trên cũng đã tản vào trong cơ thể gã.
Nhưng thứ này muốn phát tác lại cần phải có thời gian, cho nên ngay giờ phút này khi tên Hải Thi Tộc này tự kích nổ một nửa pháp khiếu, cơ thể rõ ràng đã vô cùng suy yếu, nên chất độc ẩn giấu bên trong cơ thể bỗng nhiên phát tác.
Mà ngay khi chất độc này phát tác thì từng đạo hỏa diễm màu đen tạo thành từng con dao găm cách không xa cấp tốc bay đến, lúc bay tới còn dấy lên từng dòng nước xiết, trực tiếp liền đâm vào trên người tên tu sĩ Hải Thi Tộc này.
Tổng cộng 6 chuôi, một thanh đâm vào cổ, một thanh đâm vào trái tim, một thanh đâm vào mi tâm, ba thanh khác đâm vào ba chi còn lại.
Âm thanh phanh phanh liên tiếp vang lên, thân thể tên Hải Thi Tộc này bị lực lượng của sáu thanh dao găm nhấc lên, ghim vào một bên, mà cái bóng và que sắt màu đen cũng đã nhanh chóng áp sát đến.
Que sắt màu đen cấp tốc xuyên thấu qua thân thể gã, cái bóng thì lại lao thẳng đến một cái đùi khác.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, dao găm trên người tên tu sĩ Hải Thi Tộc này cũng đã hóa thành hỏa diễm màu đen, nhanh chóng bao trùm toàn thân gã, mà Hứa Thanh cũng không thèm để ý tới tên thư sinh áo đen đang tới gần, giờ phút này hắn giống như giành giật từng giây một, ngay lập tức bước đến trước mặt tên Hải Thi Tộc đang bị thương nặng, tay phải giơ lên nhấn một cái lên miệng tên tu sĩ Hải Thi Tộc.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức bị im bặt lại, đồng thời sát hỏa trong cơ thể Hứa Thanh bỗng nhiên tràn vào cơ thể của tên tu sĩ Hải Thi Tộc này, một luồng lực lượng khẽ hút, hồn của tên tu sĩ Hải Thi Tộc này liền lập tức theo tay của Hứa Thanh mà tràn vào trong cơ thể hắn, trong sự kích động cùng chờ mong của Hứa Thanh, luồng linh hồn này lập tức hóa thành một loại củi đốt, lập tức thiêu đốt rất kịch liệt sau đó phóng tới phía đạo pháp khiếu thứ 30 của hắn!
Ầm!
Thân thể Hứa Thanh chấn động, đạo pháp khiếu thứ 30 lập tức được mở ra! Theo đạo pháp khiếu thứ 30 mở ra, 30 đạo pháp khiếu trong cơ thể hắn trong tích tắc liền hợp thành một thể.
Pháp lực tràn ra hóa thành từng sợi hỏa diễm, không ngừng hội tù về đan điền của Hứa Thanh.
30 sợi hỏa diễm nhanh chóng hội tụ lại hình thành một cái vòng tròn nhỏ.
Những sợi hỏa diễm không ngừng ngưng tụ, không ngừng bị thiêu đốt, không ngừng sáng ngời, cho đến!
Bùng một tiếng, đoàn mệnh hóa thứ nhất, cũng là dấu hiệu đại biểu cho