- Trần Phi Nguyên, ngươi nói một chút về gốc dược thảo Dạ Thi Khiên Ngưu này xem.
Trần Phi Nguyên, là xưng hô của Bách đại sư đối với thiếu niên kia, Hứa Thanh hơn một tháng qua đã biết được, cũng biết tên mụ của cô gái kia gọi là Đình Ngọc.
Nghe Bách đại sư hỏi tới, thiếu niên có chút không trả lời được, dập đầu nói lắp mội hồi sau đó liền không nói nổi nữa.
Hứa Thanh không nhìn thấy bên trong lều vải, nhưng sau nhiều lần lều vải được mở ra, từ khóe mắt có thể thấy khuôn mặt đối phương thảm thiết.
- Không học vấn không nghề nghiệp, Đình Ngọc, ngươi đến trả lời.
Thanh âm Bách đại sư rất là nghiêm khắc, lại điểm danh thiếu nữ trả lời.
Chỉ là lần này, bên thiếu nữ hiển nhiên cũng chưa chuẩn bị đủ, cũng không nhớ rõ.
- Dạ Thi Khiên Ngưu, lại có tên là Độc Sơn Căn Ban!
Lão sư, ta, ta quên mất rồi.
Thiếu nữ nói tới chỗ này, cũng đã trầm mặc.
Bên trong lều vải lập tức an tĩnh lại, hiển nhiên Bách đại sư đang rất tức giận, đúng lúc này, thanh âm mang theo sự giận dữ không hề che giấu của Bách đại sư vang vọng ra.
- Tiểu hài tử, ngươi đến trả lời.
Hứa Thanh bên ngoài lều hơi sững sờ, theo bản năng liền lập tức trả lời.
- Dạ Thi Khiên Ngưu, lại có tên là Độc Sơn Căn Ban Cưu Cúc, là thực vật loại hoa cúc, hoa nhỏ và có rễ cây, thân cây bằng gỗ, sống ở Thi Âm Sơn Câu, bên dòng suối âm lãnh hoặc trong rừng, vị của nó hơi chát và cay, vào miệng hơi ấm, có cảm giác hư thối, công dụng là có hiệu quả giải phong, nhưng quá lượng sẽ có độc, thuộc loại thảo dược có hai cực âm dương điển hình.
Hứa Thanh nói đến đây, liền dừng lại.
- Quá liều sẽ có loại bệnh trạng nào?
Bên trong lều vải, trong khi hai người thiếu niên thiếu nữ thoáng hiện lên sự không phục, Bách đại sư lần nữa hỏi.
- Triệu chứng trúng độc là đau bụng, đầu choáng váng, gây ảo giác, nếu không được giải cứu thì trong một khắc đồng hồ là tử vong.
Hứa Thanh ở ngoài lều căng thẳng, nhưng không có chút nào ngập ngừng, trả lời ngay.
- Giải độc như thế nào?
- Có thể dùng phương pháp rửa ruột, dùng lòng trắng trứng cùng với Hồng Thứ Hoa Nhị, với ánh mặt trời nồng đậm giữa trưa trị liệu, thời gian trị liệu không thể vượt qua nửa canh giờ, trong liên tục ba ngày.
Theo Hứa Thanh trả lời, mặt Bách đại sư bên trong lều vải mặc dù không có cảm xúc, nhưng thiếu nam thiếu nữ bên cạnh thì là ánh mắt trợn to, có chút giật mình.
- Thảo dược như thế nào là có hai cực âm dương?
Bách đại sư lần nữa hỏi.
- Hai cực âm dương, là trên thân nó có hai loại hiệu quả, dương là thuốc, âm là độc.
Hứa Thanh không cần nghĩ ngợi, câu trả lời liền ra khỏi miệng, những thứ này đều là tri thức hắn nghe được trong khoảng thời gian này, vả lại học thuộc nhiều lần, sớm đã quá quen thuộc.
- Gốc này có thể xử lý như thế nào?
Bách đại sư đặt câu hỏi nhanh hơn.
- Dùng Dạ Thi Khiên Ngưu làm thí dụ, phối hợp Phương Thốn Diệp, có thể làm cho hiệu quả mặt dương tăng gấp đôi, chủ hồn tổn thương, với dị chất cũng có chút tác dụng trì hoãn nhất định, nhưng nếu phối hợp với Nhu Mao Hoa, thì sẽ phóng đại hiệu quả mặt âm, độc tính rất lớn, người bình thường ăn nhầm, trong ba mươi hơi thở sẽ toi mạng.
- Nhu Mao Hoa xử lý như thế nào?
- Rễ cây Phương Thốn Diệp có tác dụng gì?
Bách đại sư hỏi càng lúc càng nhanh, căng thẳng trong nội tâm Hứa Thanh dần dần giảm bớt, tương tự trả lời lại rất nhanh.
Cứ như vậy, một già một trẻ, cách lều vải một hỏi một đáp, thời gian lại một nén nhang trôi qua.
Bách đại sư đưa ra vấn đề rất nhiều, thậm chí rất nhiều nội dung đều phải tổng hợp với những bài được giảng ở những ngày rất xa, mới có thể biết đáp án, nhưng đều được Hứa Thanh đối đáp trôi chảy.
Mà thiếu niên nam nữ kia, đã từ giật mình, biến thành chấn động, rồi ngơ ngác nhìn thân ảnh được chiếu trên lều.
Cho đến cuối cùng, trong lúc thiếu niên nam nữ trợn