Ngay khi thanh âm này rơi vào trong tai Hứa Thanh, ánh mắt của hắn liền trợn thật to.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, hô hấp dồn dập, có thể vào trong nghe giảng bài, đây là việc mà hắn tha thiết ước mơ, giờ phút này trong sự kích động, hắn thở sâu, cúi đầu thật sâu về phía lều vải.
- Đa tạ đại sư!
Bốn chữ này, Hứa Thanh rất nghiêm túc nói ra.
Hồi lâu mới đứng người lên, rời khỏi lều vải.
Ngày hôm nay, hắn quay lại cũng không trông thấy thân ảnh Bách đại sư nữa, nhưng nghe đến tiếng phê bình của Bách đại sư đối với thiếu nam thiếu nữ kia ở bên trong lều trại.
Không để ý tới những thứ này, Hứa Thanh đã bị kích động mãnh liệt lan tỏa khắp toàn thân.
Lúc về tới chỗ ở, hắn lập tức liền báo việc này với Lôi đội, mà Lôi đội cũng rất là vui mừng, nhất là thấy bộ dạng vui vẻ của Hứa Thanh, nụ cười của lão liền càng nhiều, đáy lòng cũng có cảm khái.
Đứa bé này trong khoảng thời gian gần đây nhiều lần đi đến cấm khu, mặc dù cũng không nói nguyên nhân với mình, nhưng lão biết rõ, đối phương vô bên trong là vì tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa kia để kéo dài tánh mạng cho mình.
Một cái hài tử có tình có nghĩa, lại có ân cứu mạng với mình, ở trong một cái thế giới lạnh như băng thế này, lão sao có thể không quý trọng, chỉ là, mỗi lần nhìn thấy Hứa Thanh trở về đều rất mệt mỏi, tâm của lão có chỗ không đành lòng.
Giờ phút này thấy Hứa Thanh vui vẻ, Lôi đội cũng rất vui vẻ theo, vì vậy cùng ngày, Lôi đội xuống bếp làm một bữa tối phong phú cho Hứa Thanh, lúc này không ngừng dặn dò hắn phải tôn sư trọng đạo, phải cung kính với Bách đại sư! , Hứa Thanh rất nghiêm túc ghi nhớ từng cái vào trong lòng.
Cho đến khi cơm nước xong xuôi, khi Hứa Thanh về tới gian phòng, tâm tình của hắn cũng vẫn còn trong sự kích động.
Nghĩ đến ngày mai có thể đi vào bên trong lều vải nghe giảng bài, Hứa Thanh có chút chờ mong, đồng thời có chút lăn lộn khó ngủ.
Trong lúc lo được lo mất hắn bỗng nhiên nghĩ đến một màn khi mình còn ở xóm nghèo, lần bái kiến giáo thư tiên sinh đầu tiên của hắn cùng những hài tử khác.
Vì vậy hắn mở cái túi da ra sửa sang lại một phen, cuối cùng lấy ra một cái túi có vẻ mới, thả hơn phân nửa linh tệ vào bên trong, còn có rất nhiều Bạch Đan của hắn.
Trong nhận thức của Hứa Thanh, tri thức là vô giá, tặng toàn bộ tích góp của mình ra ngoài cũng không coi vào đâu.
Nhưng hắn còn cân nhắc tới Lôi đội, cho nên lưu lại một nửa.
Làm xong những thứ này, hắn mới thở phào, lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu tu hành thổ nạp, chờ đợi hừng đông.
Một đêm này, đối với Hứa Thanh mà nói có chút dài dằng dặc.
Cho đến khi ánh nắng đầu tiên hiện lên, Hứa Thanh hiếm khi thay đổi một bộ quần áo mới, lại rửa sạch tay, sau đó ra khỏi phòng.
Ngay khi vừa muốn rời đi, liền bị Lôi đội trong khoảng thời gian này không dậy sớm