Cùng lúc đó, không lâu sau khi Hứa Thanh bước vào chỗ sâu trong cấm khu, khu vực biên giới cấm khu ở phía sau, có một đám người đang từ từ thăm dò đi về phía trước.
Đám người kia có số lượng trên trăm, bên trong có nam có nữ, càng có rất nhiều thị vệ đi quanh, thậm chí còn có năm sáu người trung niên có khí tức rất là cường hãn, luôn cảnh giác bốn phía.
Người được bọn họ thủ hộ chính là những thiếu nam thiếu nữ trú đóng ở ngoài doanh địa, bọn họ đến đây, tựa như đi du ngoạn vậy, không nhìn thấy chút thần sắc căng thẳng nào trên mặt, tiếng cười nói còn không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Mà người dẫn đường cho bọn họ, thì chính là lão Thạch đầu, chỉ là giờ phút này vẻ mặt lão rất bất đắc dĩ, thỉnh thoảng đảo qua những thiếu nam thiếu nữ kia, nhìn bộ dáng nhàn nhã của bọn họ, đáy lòng thở dài.
- Nơi này chính là cấm khu a...
Lão Thạch đầu muốn nói lại thôi, lão biết rõ, tự ngươi nói sẽ không ai nghe, những người này một mực sinh hoạt ở trong thành thị, cũng tự biết là cấm khu rất hung hiểm, nhưng trên thực tế bọn họ xa xa không hiểu rõ sự đáng sợ của cấm khu bằng thập hoang giả.
Người phía trước là biết tới nơi này thông qua thư tịch cùng lúc nói chuyện với nhau, người sau thì là tự mình nhận thức.
- Hy vọng một đường thuận lợi, không nên xảy ra biến hóa gì, làm xong nhiệm vụ này, ta liền đi dưỡng lão, không đến cấm khu nữa.
Lão Thạch đầu thì thào trong lòng, vừa lo lắng không yên vừa cảnh giác đi về phía trước.
Không có ai chú ý tới, bên trong những người thiếu nam thiếu nữ này, có một người thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu xanh, có mái tóc màu đen dài, vừa nịnh nọt đùa giỡn cùng thiếu niên mặc áo lam bên cạnh, vừa dùng tay phải dùng động tác nhỏ không thể điều tra vung ra một chút bột thuốc.
Theo gió thổi qua, những bột thuốc vô sắc vô vị này tiêu tán ra, tựa như thuốc dẫn nào đó, khiến cho chỗ sâu trong cấm khu, dần dần xuất hiện một chút biến hóa.
Biến hóa này, Hứa Thanh rất nhanh cũng cảm giác được.
Giờ phút này hắn đang hoạt động ở trong chỗ sâu của cấm khu, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được cấm khu hôm nay thiếu đi rất nhiều dị thú.
Thậm chí hắn còn trông thấy khí tức của một đầu thằn lằn có thể so với Ngưng Khí tầng sau tầng bảy, ngày bình thường cực kỳ thích tấn công, nhưng hôm nay lại nằm trốn ở bên trong vũng bùn, coi như là Hứa Thanh tới gần, nó cũng chưa từng phát động công kích, giống như đang kiêng kị thứ gì bên ngoài.
Điều này khiến cho Hứa Thanh cực kỳ cảnh giác, nhìn bốn phía rừng rậm chung quanh.
Đáy lòng của hắn đang bay lên một loại cảm giác bất an, vì vậy ngay khi hắn ngắt lấy một chút dược thảo, Hứa Thanh liền chuẩn bị rút lui khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi hắn muốn rút lui, lập tức có một cỗ khí tức băng hàn từ chỗ rất sâu trong rừng rậm ầm ầm bộc phát, khí tức này nháy mắt khuếch tán, khiến cho cây cối bốn phía lập tức muốn đóng băng.
Ánh mắt Hứa Thanh co rụt lại, bỗng nhiên tránh đi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đã nhìn thấy từng đầu sứa hơi mờ, thình lình từ trong chỗ sâu của cấm khu bay ra.
Giữa những con sứa này, có một con có dáng người cực lớn, có sáu đầu, sau lưng còn có mấy trăm còn sứa nhỏ, đang trùng trùng điệp điệp bay ở trên không trung, từng con gào thét lao về phía khu thần miếu.
Dường như ở phía đó, có đồ nào đó có sự hấp dẫn mãnh liệt với chúng nó vậy.
Ngay khi hắn nhìn đến những con sứa này, thì sự tồn tại của hắn cũng hấp dẫn sự chú ý của bày sứa ở trên không trung.
Một đầu sứa lớn dừng lại ở giữa không trung, xoay người hướng về phía Hứa Thanh, vô số ánh mắt trên cánh tay của nó, có hơn phân nửa bỗng nhiên mở ra.
Nguy cơ ở trong tích tắc, nội tâm Hứa Thanh ầm ầm bộc phát, hắn cảm nhận được máu thịt toàn thân trong một cái chớp mắt liền chấn động, lúc này sau hắn bỗng nhiện hiện ra hình ảnh của Khôi, nó hướng lên đám sứa trên bầu trời, phát ra tiếng gào thét không có âm thanh.
Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn giờ phút này đã không còn là lúc mới ngưng khí tầng ba, đối mặt với