Bên trong khu thần miếu, thi thể ở khắp nơi.
Có thị vệ, có tùy tùng, cũng có mấy cỗ thi thể vốn hiểu lý thuyết rất rõ hung hiểm của cấm khu, trên thi thể của bọn họ còn lưu lại những quyển sách, còn lưu lại thần sắc hoảng sợ khi còn sống, vô thần nhìn lên bầu trời.
Ngoài thứ này, thì là những con sứa đã chết.
Khác với nhân tộc, sau khi sứa tử vong sẽ hóa thành vật như bùn màu xám, tràn ngập tanh tưởi, khác hẳn sự rực rỡ tươi đẹp khi chúng còn sống.
Đồng thời còn tản mát ra dị chất vô cùng nồng đậm xâm nhập ra chung quanh, ăn mòn hết thảy.
Mà trận tai họa đột nhiên xuất hiện này, vẫn còn đang tiếp tục.
Theo đám thiếu nam thiếu nữ bị thương hoảng sợ lui lại, bầy sứa gào thét truy kích, một màn giết chóc cùng tử vong ở bên ngoài của rừng rậm, vẫn trình diễn như trước.
Lúc Hứa Thanh đi đến khu thần miếu, đã là một lúc lâu sau.
Đi lại bên trong khu thần miếu, Hứa Thanh nhìn thấy thi thể khắp nơi, nhưng thần sắc trên mặt không có quá nhiều biến hóa.
Thi thể, hắn gặp quá nhiều.
Đi ngang qua mọi chỗ có thi thể của thị vệ và tùy tùng, Hứa Thanh sẽ thu một chút sứa chết vào, chuẩn bị quay về sẽ nghiên cứu một chút.
Về phần vật phẩm trên những thi thể này, hầu như đều bị dị chất nồng đậm sau khi sứa tử vong xâm nhập, không thể dùng được nữa.
Cho đến khi Hứa Thanh đi tới chỗ của một cỗ thi thể, cước bộ của hắn dừng lại.
Đây là thi thể của một lão giả, trên ngực có một cái động thật lớn, máu tươi đã sớm khô héo, hai mắt trợn trừng ảm đạm, giống như còn lưu lại tiếc nuối khi còn sống.
Nhìn cỗ thi thể này, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng.
Hắn không phải Thần Linh, cho nên dù đối phương đã mua đảm bảo của mình, hắn cũng không thể nào hoàn toàn bảo đảm lão an toàn, nhất là lúc sương mù còn không xuất hiện, càng là như vậy.
Sau khi trầm mặc, Hứa Thanh ngồi xổm xuống, vuốt lên đôi mắt mở to của lão Thạch đầu, sau đó chôn lão xuống.
Không có bia, bởi vì Lôi đội đã từng nói, thập hoang giả khi còn sống đều không có thân nhân, không cần đi tế điện.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Đây là nhân sinh của thập hoang giả, khi còn sống thì vùng vẫy giữa hậu thế, sau khi chết...
Im lặng là được.
Loại bi thương này, trên thực tế chính là tuyệt đại kết cục của đa số thập hoang giả.
Đứng trước mộ phần của lão Thạch đầu, Hứa Thanh nhìn về phía doanh địa xa xa bên ngoài cấm khu, nhớ lại nhân sinh mấy tháng này.
Hắn đi tới doanh địa thập hoang giả này đã bốn tháng rồi.
Đội trưởng tiểu đội Huyết Ảnh đã chết, Hỏa Nha đã chết, Bàn Sơn, Mã Tứ đã chết, Man Quỷ đã chết, lão Thạch đầu đã chết, Lôi đội thoái ẩn, Cốt Đao chạy trốn…rồi chết, còn có những thập hoang giả khác cũng lặng lẽ chết đi.
Loạn thế tàn khốc, nhân mạng như cỏ rác.
- Chỉ có biến mình trở lên càng mạnh hơn, mới có thể sống sót.
Hứa Thanh thì thào, thần sắc chậm rãi lạnh lùng, quay người rời đi.
Giờ phút này, trong lúc ánh chiều tà chiếu xuống, có gió thổi tới làm cho quần áo của thiếu niên rào rào rung động.
Thanh âm này dường như cũng mang theo một chút lãnh ý, dần dần yếu ớt, cho đến khi cùng nhau tan biến với vào trong rừng cùng thân ảnh kia.
Ánh chiều tà tung bay, tia sáng dần dần yếu ớt, nhưng vẫn dùng sức xuyên thấu qua đám lá cây rậm rạp như trước, như muốn đưa những tia sáng yếu ớt, chiếu rọi rừng cây đang lướt nhanh qua bên người thiếu niên.
Nhưng tốc độ thiếu niên quá nhanh, tựa hồ ánh sáng cũng vô lực đuổi theo.
Cho đến không lâu sau, bước chân Hứa Thanh đột nhiên đình trệ,