Hoang dã.
Thân thể Hứa Thanh linh hoạt, chạy nhanh về phía trước.
Hắn đã chạy một mạch hai ngày rồi, bởi vì năng lực khôi phục, cho nên việc nghỉ ngơi khôi phục mệt mỏi dọc đường không hề xuất hiện ở trên người Hứa Thanh.
Thậm chí hắn còn có cảm giác thân thể hoàn toàn chưa hoạt động hết.
Lúc này, hắn cũng từng chú ý tới những thân ảnh tu sĩ Kim Cương tông có quần áo tương tự với doanh chủ, nhưng do hắn cẩn thận tránh né cùng tốc độ quá nhanh, cho nên đều tránh được.
Giờ phút này hắn chỉ còn cách mục đích là thành Lộc Giác một ngày đi đường, Hứa Thanh đi về con đường phía trước, cũng đến một chỗ cái cửa khẩu.
Bên trái, là thành trì mà hắn cư ngụ sáu năm, chỗ đó bây giờ đã hóa thành cấm khu, từ xa nhìn lại, là một mảnh đen nhánh trong hoàng hôn.
Một con đường khác, chính là đi tới thành Lộc Giác.
Đứng ở chỗ này, Hứa Thanh quay đầu nhìn về phía cấm khu, sau khi trầm mặc mấy hơi thở, thân thể của hắn nhoáng một cái, đang muốn tiến về phía thành Lộc Giác, nhưng vào lúc này, hắn biến sắc, thân thể nháy mắt ngồi xổm xuống, ẩn thân vào bên trong bụi cỏ.
Ánh mắt hắn nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa trên bầu trời.
Chỗ đó, có một đạo cầu vồng màu vàng đang gào thét lao qua.
Bởi vì cách quá xa, Hứa Thanh chỉ có thể nhìn thấy kim quang chói mắt, không thấy rõ thân ảnh bên trong, nhưng luồng linh năng chấn động này giống như doanh chủ, lại còn mãnh liệt hơn, khiến cho tâm thần của hắn chấn động.
- Luồng uy áp này, đã vượt qua doanh chủ...
Cho đến khi cầu vồng đi xa, Hứa Thanh mới thở sâu, trong mắt lộ ra do dự.
Trong hai ngày, hắn đã gặp ba đợt vây bắt của tu sĩ Kim Cương tông, nhưng đều bị hắn cẩn thận tránh đi, nhưng lần này rõ ràng tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm nhất.
- Tiếp tục đi về phía trước, trong một ngày có thể đi đến thành Lộc Giác...
Hứa Thanh nheo lại mắt, trầm ngâm, hắn biết rõ hiện ưu thế bây giờ của mình, là không ai biết trên người mình tồn tại lệnh bài Thất Huyết Đồng.
Kể từ đó, mục đích của hắn cũng rất khó bị đoán được.
Hắn còn có một cái ưu thế, đó chính là không thèm để ý dị chất nồng đậm bên trong cấm khu, chỉ cần cẩn thận một chút, liền có thể sống lâu dài trong đó.
Cái ưu thế phía trước, cần hắn hành động thật mau, khiến cho Kim Cương tông không kịp trở tay, đại khái là có thể truyền tống từ thành Lộc Giác đi nơi khác.
Nhưng nó cũng có hại, một khi hắn bị phát hiện trên đường đi đến thành Lộc Giác, như vậy ưu thế này sẽ lập tức mất tác dụng, rất dễ dàng bị người ta đoán ra mục đích, đồng thời an nguy của hắn cũng sẽ bị uy hiếp.
Mà ưu thế của cái sau là có thể kéo dài thời gian.
Kéo dài tới khi Kim Cương tông bắt đầu thả lỏng, liền dựa theo ưu thế đầu tiên, an toàn đi tới thành Lộc Giác, vả lại trong khoảng thời gian này một khi gặp phải nguy hiểm, mình ở bên trong cấm khu cũng có chỗ trống để trốn.
- Hai phương pháp, hai lựa chọn...
Hứa Thanh trầm ngâm.
Đang lúc hắn phân tích lợi và hại trong lòng, đạo kim quang trên trời vừa này đã đi xa bỗng nhiên lại xuất hiện một lần nữa, vả lại lần này tốc độ còn nhanh hơn.
Một màn khác thường này, khiến cho lông mày Hứa Thanh lập tức nhăn lại, ẩn thân bất động cẩn thận quan sát, cho đến khi đạo kim quang kia từ đằng xa bay qua, tốc độ rõ ràng chậm hơn không ít.
Một màn này khiến Hứa Thanh thấy rõ thân ảnh bên trong kim quang, đó là một người tu sĩ trung niên.
Đùi phải người này dán một tấm phù đồng, bên trên tràn ra chấn động linh năng, giống như đang giúp người kia phi