Sau buổi lễ ký kết hiệp nghị hợp tác, Hàn Văn Hạo ở lại phòng làm việc của Daniel nghỉ ngơi, trong khi Daniel phải mở một hội nghị cổ đông nhỏ, sau đó sẽ cùng Hàn Văn Hạo bàn bạc vấn đề luân chuyển tài chính, kế tiếp sẽ mở cuộc hội nghị lần thứ năm!
Hàn Văn Hạo vừa lật xem tài liệu, vừa liếc mắt nhìn Hi Văn đang ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt không chớp nhìn mình, kể từ ngày cô bé nói: Nếu chú không phụ trách được cuộc sống của người khác, xin giao cho chú cảnh sát, cũng chưa gặp lại cô bé, hắn vừa lật xem tài liệu, vừa nhìn Hi Văn, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Tại sao cháu luôn nhìn chú? Tôi lại chọc giận gì cháu sao?"
Hi Văn vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, chớp mắt một cái, khuôn mặt không khách khí, nhưng lúc này điện thoại vang lên, cô bé lập tức đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, nhận máy, nghiêm trang nói: "Alô!"
"Hôm nay lúc nào con về? Mẹ muốn con ôm mẹ ngủ" Hạ Tuyết làm nũng với con gái.
Hi Văn thở dài, nói với mẹ: "Con đã nói rồi, mẹ độc lập một chút được không? bây giờ mẹ bị sốt, thân thể không khỏe! Nghỉ ngơi sớm đi!"
Hàn Văn Hạo từ bên trong tài liệu, liếc mắt nhìn con gái......
"Ừm! Con muốn ở cùng PAPA đến tối, sau đó con sẽ về với mẹ! Mẹ uống thuốc hạ sốt chưa?" Hi bảo bối hỏi mẹ.
Hạ Tuyết gật đầu nói: "Uống rồi. Mẹ đặc biệt muốn ăn trứng cá! Miệng bị nhạt quá, nhưng khách sạn làm không ngon!"
"Lúc này, mẹ còn muốn ăn trứng cá? Mẹ bệnh như vậy! Không cho phép ăn! Cúp điện thoại đi, tối nay con về ngủ cùng mẹ! Ừm! Cứ như vậy!" Hi Văn lập tức cúp điện thoại.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, nhìn con gái hỏi: "Mẹ cháu bị ốm sao?"
Vẻ mặt Hi Văn không thay đổi, nhìn cha một cái, nói: "Vâng! Mẹ ngã bệnh! Bệnh rất nặng! Phát sốt rất nghiêm trọng!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, vừa muốn nói chuyện......
Con gái nói: "Bất quá chú đừng xem vào! Cháu và PAPA sẽ chăm sóc tốt ẹ!"
Hắn bình tĩnh nhìn vẻ mặt con gái bình tĩnh như vậy, trong lòng của hắn than thở, nhướng mày, nhìn con gái mỉm cười nói: "Cháu chán ghét tôi như vậy sao? Ở trong mắt cháu, dường như lúc nào tôi cũng khi dễ mẹ cháu!"
"Cháu không cho là vậy! Cám ơn!" Hi Văn nói thẳng.
"Mẹ cháu hết sốt chưa?" Hàn Văn Hạo hỏi ngay.
"Bớt rồi!" Hi Văn nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Không phải mới hát xong ánh trăng hiểu lòng tôi sao? Tại sao lại không chăm sóc tốt cho cô ấy?"
"Bởi vì ánh trăng không hiểu lòng tôi a...... Ánh trăng cũng không có biện pháp......" Hi Văn nhún nhún vai nói.
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn cô bé, một lần nữa phát hiện cuộc đời quả thật có báo ứng, hắn cúi đầu cười, thở dài một hơi, vẫn xem tài liệu.
Hi Văn cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ánh mặt trời phía cửa sổ sát đất, nhưng ánh mặt trời từ từ lặn xuống, sau đó bầu trời sẫm tối, cả phòng làm việc có chút âm u, hai cha con vẫn im lặng ngồi ở đó, một người giống như đang chuyên tâm xem tài liệu, một người giống như đang chuyên tâm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ ánh.
Hàn Văn Hạo lật một tờ tài liệu, chậm rãi hỏi: "Mẹ cháu muốn ăn trứng cá sao?"
"Vâng! Mẹ rất thích ăn hàng rong! Cái đồ vô dụng này!" Hi Văn cất giọng torng vắt nói.
"Bị sốt, khẩu vị nhất định rất nhạt! Để ẹ ăn đi!" Rốt cuộc Hàn Văn Hạo đóng tài liệu, ngẩng đầu nhìn con gái mặc chiếc váy nhỏ màu đen, ngồi trên ghế sa lon màu trắng sữa, nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời, giống như hai tia nắng mặt trời, lúc nhìn cái gì, ánh mắt rạng ngời, lỗ mũi nhọn và cái miệng nhỏ xinh đẹp, cô bé rất giống mẹ, vì được dạy dỗ tốt, cho nên lúc ngồi trên ghế sa lon, bộ dáng rất nghiêm trang, giống như người lớn, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nhu hòa, chỉ cần nhìn thấy con gái, trái tim của