"Mẹ! Mẹ muốn ăn trứng cá vị nào?" Hi Văn cầm điện thoại di động, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tuyết nghe con gái ình ăn, cô vẫn có chút suy yếu, nhưng thật vui vẻ nói: "Con chịu mua ẹ hả?"
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một nụ cười, lái xe chạy nhanh tới phía trước, cảm giác cây Dương trên đường lớn thật xinh đẹp, màu lá xanh biếc......
"Vâng......" Hi Văn gật đầu nói.
"Mẹ...... Mẹ suy nghĩ đã......" Hạ Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, mỉm cười nói: "Muốn ăn cái đó...... trứng cá tương chua cay, giúp mẹ mua hai cái hot dog, cái này phải nướng chín nở ra, ăn rất ngon a...... thêm một ly nước cam nữa...... Ừ! Đúng! Chỉ bao nhiêu đó thôi!"
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nghe giọng nói khàn khàn do bị cảm của Hạ Tuyết, dường như có chút mơ màng, tim của hắn xẹt qua một chút đau tiếc, cô gái này hôm nay đã có tất cả, ước mơ vẫn đơn giản như vậy, hắn thở khẽ dài.
"Được rồi! Vậy mẹ ngoan ngoãn ở nhà chờ con ……..con sẽ mua ẹ ngay!" Hi Văn cúp điện thoại, quay đầu nhìn cha nói: "Đi thôi …… Hàn Tổng Tài ……"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cầm tay lái chạy nhanh tới phía trước!
******
Xe lao đi trong mưa, đi qua đường lớn Tây Hoa, đường lớn Đông Hoa, sau đó đi qua đường Ngân Chứng, rồi chạy vào con đường không tên, đường càng đi càng rối loạn, sắc mặt của Hi Văn càng lúc càng không tốt, cô bé ôm cái ba lô nhỏ, nhìn kỹ từng đoạn đường, nín thở, bắt đầu tràn đầy tức giận......
Hàn Văn Hạo có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, sau đó quay đầu vừa định nói chuyện với con gái, lại thấy con gái đột nhiên quay đầu sang, đôi mắt con báo nhỏ nhìn mình chằm chằm, rất không khách khí!
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ quay đầu đi, quả nhiên là ruột thịt, ánh mắt cũng giống nhau như vậy, chán ghét như vậy!
"Nếu chú cảm thấy không làm được chuyện này, chú hoàn toàn có thể giao cho người khác! Cháu không nhất định cần chú, OK?" Hi Văn quay đầu đi, bắt đầu cằn nhằn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo lái xe, cũng có chút áo não, nói: "Tôi...... Tôi nhớ mang máng có thể mua trứng cá ở nơi nào đó, nhưng...... bất chợt không nghĩ ra......"
"Cuộc sống có rất nhiều chuyện làm cho người ta không nhớ nổi, người bình thường chỉ cần nghĩ đến chuyện làm thế nào để được ăn cơm!" Cô bé nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm, nói.
"Tại sao tôi có cảm giác cháu đang mắng tôi vậy?" Hàn Văn Hạo nhướng mày nói.
"Chú cảm thấy thế nào?" Hi Văn trợn to mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói.
"Cuộc sống có rất nhiều chuyện làm cho người ta không nhớ nổi..... Người bình thường chỉ cần nghĩ đến chuyện làm thế nào để được ăn cơm......" Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Hi Văn, có chút bất mãn nói: "Cháu châm chọc tôi chỉ biết ăn cơm sao?"
"Chú muốn nghĩ như vậy, cháu cũng không có cách nào......" Hi Văn rất thản nhiên, vén sợi tóc trên trán mình.
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái, hắn thật sự nhịn không được, vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nói: "Daniel và mẹ cháu không thể nào cãi nhau, làm thế nào nuôi vật nhỏ hay sinh sự như cháu vậy?"
Đôi mắt Hi Văn trợn to, nhìn cha nói: "Mẹ nói, bản tính hay sinh sự đáng ghét của cháu, tất cả đều là cha cháu ban tặng!"
Hàn Văn Hạo lại ho khan hai cái, tiếp tục lái xe, giống như con chuột chũi vọt lên phía trước.
"Rốt cuộc chú còn phải chạy lòng vòng đến khi nào? Nếu chú không biết thì gọi điện thoại cho bạn bè hoặc người thân thích ăn trứng cá, hỏi một chút không được sao? Ghét!!" Hi Văn không khách khí nữa, mắng hắn!!
Hàn Văn Hạo thở dài, đành phải