Sóng biển dưới cơn mưa phùn càng cuộn trào mãnh liệt, gió lớn mang đến sóng biển khổng lồ.
Daniel mặc âu phục vàng nhạt, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn sóng biển cuốn lên một con nước xoáy, còn có bọt biển màu trắng, hai tròng mắt cơ trí của hắn, nhìn chằm chằm bọt biển màu trắng, nhớ đến lời Hạ Tuyết đã nói, trong chuyện cổ tích, cô cảm thấy bi thương nhất chính là chuyện mỹ nhân ngư, yêu một cuộc, quay đầu lại hai bàn tay trắng, mình vẫn là bọt biển huyễn hoặc, ở giữa trời và đất, nhỏ bé không đáng kể.
Chuông cửa vang lên, sóng biển cuốn sâu.
Thanh Nhã vội vàng đi mở cửa, liếc nhìn Hạ Tuyết cả người ướt đẫm đứng ở cửa, cô há hốc vì kinh ngạc, vội vàng đi lên trước, nắm tay Hạ Tuyết nói: "Tiểu thư! Cô làm sao vậy?
Daniel lập tức xoay người, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở cửa, bộ dáng vẫn trầm mặc rơi lệ, ánh mắt hắn thoáng qua đau đớn mãnh liệt, liền lập tức đi tới trước mặt cô, nhìn hai tròng mắt bi thương của cô, giao Thanh Nhã: "Lập tức chuẩn bị nước nóng, để cho cô ấy tắm, nấu một chút cháo nóng.
"Vâng!" Thanh Nhã lo lắng bước đi, Daniel nhìn Hạ Tuyết một cái, rồi bế ngang cô, đi tới phòng tắm.
Bức tranh tuyệt đẹp trong phòng tắm xa hoa.
Thanh Nhã và người giúp việc thay quần áo cho Hạ Tuyết, đở cô ngồi vào trong bồn tắm đầy cánh hoa hồng nổi bồng bềnh, một người giúp việc dùng tinh dầu ngọc trai nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cô, một người giúp việc khác cầm một chai tinh dầu hoa hồng, trút hai giọt tinh dầu hòa tan trong bồn nước, đưa bàn tay thon dài, nhẹ khuấy động nước ấm, Hạ Tuyết vừa rơi lệ vừa nhìn họ hầu hạ như vậy, nhớ tới Cẩn Nhu đã mất, lạnh lẽo ra đi, trong lòng của cô lại đau.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Hi Văn mặc áo len cổ lọ màu tím đậm, quần dài, chải hai bím tóc đáng yêu, mắt thật to nhìn chằm chằm mẹ, cũng không nói gì, rồi đi tới trước mặt mẹ, đứng bên cạnh bồn tắm, cuốn tay áo lên, đưa bàn tay nhỏ bé non mềm, tát nhẹ nước ấm, nhỏ giọt lên bả vai trơn bóng của mẹ.
Đôi mắt Hạ Tuyết đẫm lệ nhìn chằm chằm con gái.
Con gái mỉm cười, chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, khéo léo tát nhẹ nước ấm hoa hồng lên bả vai mẹ, nhìn cánh hoa hồng dính vào trên bả vai mẹ, thật là đẹp.
Hạ Tuyết chăm chú nhìn con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của cô bé, rất ăn ý, đột nhiên bừng tỉnh, có lẽ lúc cảm thán cuộc đời mình quá rối rắm, nhưng nếu không có cuộc đời rối rắm như vậy, làm sao có đứa con gái khéo léo? Làm sao có thế giới tuyệt vời như vậy? Mặc kệ đã trải qua chuyện gì, chỉ cần còn sống, luôn có thể vượt qua, cô đột nhiên khổ sở cười một tiếng, nhìn con gái.
Hi Văn cũng không lên tiếng, không nói chuyện xảy ra giữa ông bà nội ngày hôm qua, nhưng cô bé biết mẹ đau lòng, vươn tay tát nhẹ nước ấm, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của mẹ.
"Tối hôm qua có khỏe không? Xin lỗi, hôm qua cha mẹ ném con đi" Hạ Tuyết đau lòng nhìn con gái, thật ra cô tin tưởng con gái hơn bất kỳ ai.
Khóe miệng Hi Văn cong lên, nhẹ nhàng tát nước ấm, nói: "Trong phim truyền hình, tình tiết cũng giống như vậy, con có thể hiểu rõ"
Hạ Tuyết nhíu mày, nhìn cô bé.
Thanh Nhã cúi đầu nở nụ cười.
“Cái gì trong phim truyền hình tình tiết cũng giống như vậy?" Hạ Tuyết nhìn con gái hỏi.
"Tỷ như người lớn phản đối, không phải là dắt tay nhau chuẩn bị lưu lạc sao, ngày hôm qua lúc con trở về, xem phim Hàn chính là như vậy, đến cuối cùng, nữ chính vẫn không có biện pháp cùng nam chính ở chung một chỗ, sau đó, sáng sớm, nữ chính xách túi lên xe, sau khi nam chính tỉnh lại, phát hiện không thấy nữ chính, lúc trời còn chưa sáng, liều mạng đuổi theo, liếc mắt nhìn thấy