"Cho nên nói, đây tất cả đều là báo ứng!" Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, tức giận nói với Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, lại giơ tay lên, tạm ngừng cuộc họp, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi ra khỏi phòng họp, hỏi: "Làm sao vậy?”
"Lúc nảy con gái nói với em, muốn bắt chước chúng ta tối hôm qua, trốn nhà đi!! Anh nói chuyện này có đáng sợ không, về sau chúng ta không thể làm gương cho trẻ con như vậy!!" Hạ Tuyết không nhịn được lo lắng, nói
"Em tin lời của con bé sao? Con bé làm sao có thể trốn nhà đi?" Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nói với Hạ Tuyết: "Con bé sẽ bức cho tất cả mọi người phải rời khỏi nhà …….. nó sẽ một mình thoải mái ở nhà!. Truyện Tiên Hiệp
Hạ Tuyết nằm trong bồn tắm, nắm điện thoại sững sờ, suy nghĩ một chút, rồi nói với Hàn Văn Hạo: "Là như vậy sao? Tại sao anh biết rõ như vậy?”
"Đúng thế! Bởi vì anh cũng như vậy! Ngày hôm qua dẫn em chạy đến, là lần đầu tiên của anh" Hàn Văn Hạo chậm rãi cười cười, nói
Hạ Tuyết giật mình, sau đó mặt đỏ bừng.
"Em đang làm gì?" Hàn Văn Hạo đi vào phòng làm việc, ngồi xuống, thuận tay mở ra tài liệu nhìn bản kế hoạch hợp tác với Toàn Cầu một chút, hỏi
"Ừm …….. đang tắm …….." Hạ Tuyết nhìn Thanh Nhã biết điều, dẫn người giúp việc đi ra ngoài, cô nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng khuấy động những cánh hoa hồng lơ lửng trên mặt nước.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế da, dịu dàng cười, nhìn thấy Tả An Na gõ nhẹ cửa đi tới, có phần tài liệu quan trọng muốn ký, hắn nói với Hạ Tuyết: "Trong lòng tốt chưa?"
Hạ Tuyết ngồi ấm áp trong bồn tắm, nhớ tới chuyện Cẩn Nhu, trong lòng đau nhói, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Em muốn nghỉ ngơi một ngày, sau đó xin tổ diễn kịch nghỉ mấy ngày, làm tang lễ cho cô ấy".
"Anh đã phân phó người đi chuẩn bị rồi ……." Hàn Văn Hạo nói.
"Em muốn tự mình đến ……." Hạ Tuyết dịu dàng nói.
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, không lên tiếng.
Hạ Tuyết cố nén nước mắt nói: "Em muốn làm cho cô ấy một ít chuyện cuối cùng, được không?"
"Ừ" Hàn Văn Hạo đành phải nói: "Tắm rửa xong, nghỉ ngơi cho thật khỏe ……. tối nay ……"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết đột nhiên xẹt qua một chút rời rạc.
"Anh chờ em" hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chăm chú, cầm điện thoại di động, nói ngay.
Hạ Tuyết cắn môi, không lên tiếng, chỉ im lặng cúp điện thoại, nhìn không gian mờ mờ, huyễn hoặc, thở dài một hơi.
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, đặt trong tay, xoay tròn mấy cái, lồng ngực hơi phập phồng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "An Na, giúp tôi hẹn Tổng Tài Toàn Cầu, nói tôi muốn cùng hắn ăn cơm trưa".
Tả An Na đáp lời: "Vâng!" Cô nói xong, khẽ mỉm cười nhìn Tổng Tài.
Hàn Văn Hạo đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, muốn đi ra ngoài họp, lại nhìn thấy nụ cười thần bí của Tả An Na, hắn hơi nhíu, nhìn cô, hơi cười hỏi: "Thế nào?"
Tả An Na hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười, rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, thật lòng nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Tổng Tài trở nên gần gũi, thân thiết với phụ nữ như vậy, xem ra sức mạnh tình yêu, đủ để thay đổi một con người".
Hàn Văn Hạo nghe xong, đuôi mắt xẹt qua nụ cười nói: "Cô biết tôi yêu sao?"
Tả An Na mỉm cười, nhìn hắn nói: "Tôi làm sao không biết? Tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt anh".
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp nhẹ, cố ý nhìn Tả An Na một cái, nói: "Đi họp thôi"
"30.000 đồng hôm qua, Tổng Tài dùng hết bao nhiêu?" Tả An Na mỉm cười đi theo Hàn Văn Hạo ra khỏi phòng làm việc, đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn này, trong lòng thoáng qua một chút cô đơn, buồn phiền, nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc, hỏi.
Hàn Văn Hạo vừa đi về phía trước, vừa cau mày suy nghĩ, nói: "Dường như tốn mấy trăm đồng"(đơn vị tiền của bọn họ tính thế nào cũng không hiểu nổi!)
"Lẽ ra, yêu nhau không cần bao nhiêu tiền" Tả An Na mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo cũng mơ