Buổi trưa, bầu trời trắng xám!
"Di Thúy Sơn trang" nằm trên đỉnh núi, là nhà hàng kiểu Trung Quốc do một người phụ nữ Hoa Kiều mở ra, không vì cái gì khác, mà là vì phong cảnh rừng phong hữu tình.
Hàn Văn Hạo ngồi ở vị trí lộ thiên trong "Di Thúy Sơn trang", nhìn rừng phong đỏ rực, nhớ đến đêm qua thổ lộ, trên mặt hắn đột nhiên tràn qua một chút nụ cười, tiếng xe hơi từ đầu kia chậm rãi truyền đến, hắn từ từ quay đầu, nhìn thấy chiếc Mercedes màu bạc chậm rãi lái tới bên này, lướt qua rất nhiều lá phong ướt đẫm, ánh mắt hắn chăm chú.
Quả nhiên xe dừng lại, Daniel mặc âu phục màu trắng sữa, vô cùng phong độ đẹp trai đi ra khỏi xe, mỉm cười, giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ, xoay người liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo, hơi nhỏ gật đầu cười nhẹ.
Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười đứng lên, nhìn Daniel.
"Xin lỗi, đã tới chậm" Daniel đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, vươn tay
Hàn Văn Hạo bắt tay với hắn, mỉm cười nói: "Là tôi đến sớm”.
Hai đàn ông đều vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, nhân viên phục vụ tới đưa thực đơn, Daniel khẽ giơ tay nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Nơi này tôi chưa quen thuộc, tôi tin Hàn Tổng Tài yêu cầu món ăn ……. cho nên mời anh vậy ……”
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhận lấy thực đơn, chọn một vài món ăn mình yêu thích, sau đó giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhìn Daniel một cái, mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh, lúc nào cũng phong độ và nhúng nhường như vậy, có thể làm bạn bè của anh, thật là một chuyện may mắn trong cuộc đời!
Daniel mỉm cười nói: "Nhúng nhường không phải là cách tiếp khách của người Trung Quốc sao? tôi nhập gia tùy tục thôi"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn một cái, nâng ly trà nổi tiếng "Di Thúy Sơn trang" uống một hớp nhỏ, cảm thấy trong miệng có mùi thơm ngát.
Daniel cũng hớp một ngụm nhỏ trà kia, có chút vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trà ngon"
Hàn Văn Hạo mỉm cười đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Tôi và anh chịu ảnh hưởng của người mẹ, đều là người yêu thích trà, bất quá phương diện thưởng thức trà của dì Lam, kỹ thuật hàng đầu, tôi thường nghe mẹ tôi nói, trà là linh hồn của dì Lam".
Daniel cũng mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi cũng thường nghe mẹ tôi nói, mặc dù, dì Trang quý là thiên kim đại tiểu thư, nhưng trà đạo là số một, đã từng là học trò xuất sắc của bậc thầy trà ở Trung Quốc".
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, tay đặt nhẹ trên bàn ăn, xoay tròn ly trà.
Daniel cũng không lên tiếng, nhìn cảnh rừng phong, hớp một ngụm trà xanh, thật sự có cảm giác thoải mái.
Hai đàn ông cùng trầm mặc, bọn họ đều là cao thủ che giấu cảm xúc, Hàn Văn Hạo khí phách, nhưng giấu giếm sát khí đáng sợ, Daniel mềm mỏng, nhưng cơ trí thâm trầm, khả năng vô hạn.
Hàn Văn Hạo xoay ly trà trong tay, có cảm giác trà xanh trong ly đã nguội, mới chậm rãi nói: "Lần trước, sự kiện CD của Hạ Tuyết, có Daniel tiên sinh ra sức giúp đỡ, ba người chúng ta cuối cùng cũng đạt được thắng lợi. Thật ra, trong lòng tôi vô cùng cám ơn anh. Anh đã giúp đỡ và thành toàn, không phải người bình thường có thể làm được".
Daniel khẽ mỉm cười, nâng ly trà thơm ngát, nhấm một ngụm, đặt ly trà xuống, cầm bình trà lên, châm một ly trà xanh cho Hàn Văn Hạo, khi lá trà chậm rãi rơi vào trong ly của Hàn Văn Hạo, mới mỉm cười nói: "Người Trung Quốc xưa nay nói đến lễ nghi, rót nước 7 phần, trà 8 phần, rượu rót đầy ly. Trà 8 phần là trong lòng tôn trọng đối với khách đến từ xa, rượu rót đầy là rượu gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít, tôi và Hàn tiên sinh, trên thương trường là chiến hữu, trong cuộc sống