Sài Quốc Hiên:”…”
Vừa dạy cho đội trưởng đội bắn súng đang đứng trong gió lạnh cách trêu ghẹo con gái nhà người ta, Sài Quốc Hiên có chút ngại ngùng mà ho lên hai tiếng, nhìn Lâm Mộ Đông dừng bước, trầm mặc kéo cái áo đang phủ trên đầu xuống.
Bình tĩnh mà nói, thực ra điểm rơi cửa áo khoác được ném cực chuẩn. Lâm Mộ Đông kéo xuống một cái, vừa hay áo rơi xuống ngay vai anh, phủ hơn phân nửa người Lâm Mộ Đông.
Cũng không biết Diệp Chi đã cố nhón chân lấy hết sức để ném tới anh.
Sài Quốc Hiên sờ sờ mũi mình, có chút tiếc nuối vì khi nãy không chứng kiến được cảnh đó, hít sâu một hơi, cố nén lại tràn cười không phù hợp trong tình huống này.
Lâm Mộ Đông kéo áo xuống quay đầu lại nhìn. Hẳn là Diệp Chi đã rất cố gắng mới ném được áo khoác cho anh, ngay lúc này đây cô thực sự rất muốn chạy về ký túc xá.
Vì buổi tối gió thật sự rất lớn, thời tiết lại lạnh như vậy, động tác của cô có chút khó khăn, nhưng vẫn ương ngạnh đội gió chạy về hướng cửa ký túc xá.
Giống như con chuột hamster vừa gây ra rắc rối, vừa chậm chạp lại nỗ lực một cách nghiêm túc, muốn chạy về tổ của mình để trốn. Sài Quốc Hiên luồn tay lại, nhìn Lâm Mộ Đông với ánh mắt đầy thăm dò. Lâm Mộ Đông kéo cổ áo khoác trên người anh xuống, lông mày chau lại thành vết nhăn nhỏ, đáy mắt âm u không rõ cảm xúc. Hình như so với bình thường thì không phân rõ được cảm xúc của anh. Nghĩ lại lúc ném áo khoác lên người Lâm Mộ Đông có chút mâu thuẫn, Sài Quốc Hiên đoán chắc là Lâm Mộ Đông đã tức giận rồi, hít sâu một hơi, lập tức quyết định giúp cô gái đội y vừa gây ra họa kia, “Sao lại ẩu tả vậy chứ…chẳng có chút nghiêm túc đoan chính gì cả!”
Thành công phân tán sự chú ý, Sài Quốc Hiên mới nói được một câu, Lâm Mộ Đông liền quay người lại. Sài Quốc Hiên cảm thấy phương hướng của bản thân rất tốt, kiên trì nỗ lực nói tiếp:”Thiệt kì cục! Cậu đừng quan tâm, lúc về tôi sẽ nói cổ! Tôi—”
Giọng của Sài Quốc Hiên rất lớn, chưa nghe thấy tiếng thì lời nói của anh đã bị gió lạnh cuốn đến cửa ký túc xá, miệng đã bị bàn tay ai đó bịt lại.
Sài Quốc Hiên:”…..?”
Sài Quốc Hiên có chút thảng thốt, mắt trừng lớn nhìn Lâm Mộ Đông. Góc áo khoác phủ lên người huấn luyện viên Lâm bị sức nặng của nó đè xuống thấp, cả người được phủ xuống bởi ánh đèn đường lờ mờ, không biết có phải do sắc màu ấm áp kia hay không, giá buốt lạnh thấu xương hình như được giảm đi không ít.
Nhưng anh vẫn cau mày, một tay bịt chặt miệng Sài Quốc Hiên, dáng vẻ không hề vui vẻ.
Sài Quốc Hiên lập tức nhỏ tiếng lại, kéo tay Lâm Mộ Đông ra, càng thêm sự ngập ngừng:”Vậy… tôi phạt cô Diệp? Phạt cổ chạy vòng sân?”
Sài Quốc Hiên phân biệt rất rõ ràng, lại lắc lắc đầu: “Không được đội y không thể chạy vòng sân, tôi phạt cô Diệp không được mang đồ ăn vặt đến văn phòng làm việc..”
Ông còn đang cố gắng phối hợp với huấn luyện viên Lâm luôn hà khắc suy nghĩ, muốn phạt nghiêm khắc đội y có chút giả dối, suy nghĩ phân tán càng ngày càng lệch. Lâm Mộ Đông cuối cùng nghe không nổi nữa, nhắm mắt lại, phá bỏ phong ấn một ngày anh không nói quá mười câu xuống:”……Đừng nói cô ấy nữa.”
Sài Quốc Hiên còn đang mải lải nhải, gió thổi mạnh qua nên không nghe rõ, vô thức ngẩng đầu:”Hả?”
Lâm Mộ Đông:”:))))))”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu nhìn, cửa ký túc xá vắng tanh, cửa sổ tầng ba vẫn còn sáng đèn.
Ánh đèn vàng nhạt, bị rèm cửa màu kem che lại, chiếu lên hai chậu hoa trên cửa sổ, tỏa ra một cái bóng tròn nho nhỏ.
Lâm Mộ Đông thu tầm mắt, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Quần áo chắn hầu hết gió lạnh, nặng nặng dày dày đè lên vai anh.
Anh không thích quần áo quá nặng, đặc biệt là bị gió thổi một cái bên ngoài liền cứng ngắt, làm động tác giơ súng bị ảnh hưởng. So với việc gông cùm xiềng xích, anh thường để bản thân bị đông lạnh, thậm chí chỉ mang áo cộc tay thi đấu trong mùa đông. Nhưng sự ấm áp trên người lại ôm lấy anh, như vẽ ra một bức tường thành che chở, khiến anh từ giá rét thấu xương kia yên lặng đi khỏi.
Giọng nói của Lâm Mộ Đông cố thấp hết mức, như rơi vào gió đông lạnh lẽo, ngược lại không hiểu sao so với nước đóng băng mấy ngày lại ấm hơn đôi chút. Câu từ đơn giản rõ ràng, thêm lần phá bỏ phong ấn lặp lại lời mình nói lần thứ hai:”Đừng nói cô ấy nữa.”
Sài Quốc Hiên trừng mắt nhìn anh một cách kinh ngạc, giơ tay dùng sức xoa hai lỗ tai bị lạnh cóng đến phát đỏ. Lâm Mộ Đông không lên tiếng nữa, mặc áo khoác dày cộm kia lên, cẩn thận kéo dây kéo lên hết, xoay người tiến vào màn đêm đen đặc.
Buổi họp cuối cùng, chung quy lại cũng chưa đưa ra được bất cứ ý kiến nào có hiệu quả hơn. Gần tối ngày hôm ấy, đoàn huấn luyện viên của đội bắn súng và đội tuyển thủ cùng nhau đến sân bay, chuẩn bị bay đi Phủ Sơn, tham gia lễ khai mạc giải thi đấu bắn súng thế giới sắp diễn ra.
Diệp Chi là thành viên đội y, cũng theo đoàn huấn luyện viên, cô cầm lấy tấm vé máy bay nghiêm túc tìm chỗ, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy chỗ của mình. Cánh máy bay gần phía trên một chút, sát bên cửa sổ, tiếng ồn của động cơ không quá rõ, vừa may là chỗ có thể phong cảnh bên ngoài.
Diệp Chi có chút vui mừng, xếp gọn hành lý vào chỗ, cô ngồi xuống cúi đầu gửi tin nhắn cho Đường Nguyệt. Công việc của bệnh viện từ trước đến nay luôn bận rộn, Đường Nguyệt vừa tan ca, còn đang tăng ca thêm chút để bổ sung bệnh án, lúc sau một tin nhắn gửi đến.
Đường Nguyệt: Chuyến bay dài qua đêm? Vậy cậu phải nhớ nhìn xuống dưới nhé, từng hàng từng hàng đèn đẹp lắm đó!
Đường Nguyệt: Bay tới Phủ Sơn không có mấy tiếng cả, không cần sợ lệch múi giờ, thực sự rất ok đó!
Đường Nguyệt: Lần đầu ngồi khoang phổ thông hả? Gần cửa sổ không? Nhớ chào hỏi người ngồi bên cạnh nhé, chốc nữa tiếp viên hàng không sẽ đưa nước uống với khăn ăn và đồ ăn trên máy bay, đều nhờ người bên cạnh đưa giùm cho cậu, đắc tội là không có ăn đâu…
Dù là cô bạn thân cố gắng nói lớn tiếng, thì người bên kia cũng không thể nào nghe thấy được. Đường Nguyệt lo lắng thay cho Diệp Chi, săn sóc mà bày mưu tính kế cho cô: không cần lo lắng, cười một cái thiệt sáng lạn với người ta là được, sau đó nhờ người ta lấy coca cho cậu là ok!
Quả thực đây là lần đầu Diệp Chi ngồi khoang phổ thông, cô bị cách nói
thêm mắm dặm muối của Đường Nguyệt dọa đến phát sợ, cô chớp chớp mắt ngẩng đầu lên, có chút hồi hộp nhìn từng hành khách bước vào trong khoang.
Đội huấn luyện viên không bao cả máy bay, trong khoang có rất nhiều những hành khách phổ thông khác, họ đều đang lục đục lên máy bay.
Sài Quốc Hiên nhanh chóng ngồi vào chỗ gần đuôi máy bay, Lưu Nhàn chào hỏi với ông ấy, Lưu Nhàn ngồi vào chỗ bên hông cửa an toàn. Những huấn luyện viên khác lần lượt bước lên, họ đều tự động phân tán ngồi vào chỗ của mình.
Người ngồi bên cạnh Diệp Chi có dáng vẻ lưu manh để kiểu tóc bờm ngựa. Người để tóc bờm ngựa kia không biết nói tiếng Trung, vừa ngồi xuống đã ồn ào không ngừng, chốc thì muốn mềm, chốc thì đòi đi WC. Động tác thô lỗ chả kiêng nể ai cả, giày vò một hồi lại trở về chỗ ngồi, lại lạch cạch kéo cái bàn nhỏ xuống, vứt cái điện thoại to đùng vào trong đó.
Nhìn cái điện thoại không nhỏ hơn cục gạch là bao đập một phát vào trong cái bàn nhỏ, Diệp Chi khẽ run lên một cái, sau đó lại rúc mình vào chỗ của cô, cầm vé máy bay lên xem.
Chỉ có hai tiếng đồng hồ. Diệp Chi mím môi, yên lặng mà cổ vũ bản thân. Sau hai tiếng nữa là có thể xuống máy bay rồi, cho dù không cần mềm, không cần đồ ăn hay nước uống, đều như vậy cả.
Diệp Chi nghiêng đầu qua, cố gắng hết sức dồn sự tập trung vào đèn đỏ đang lập lòe trong màn đêm đen đặc ở ngoài phi trường.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên hàng không bắt đầu chào hỏi giúp hành khách xung quanh để hành lý lên, tắt điện thoại hoặc để điện thoại vào chế độ máy bay, chuẩn bị kiểm soát lại số hành khách, cuối cùng một tiếp viên bắt đầu phổ biến tìm người trước khi lên máy bay.
Lâm Mộ Đông không nhờ tiếp viên giúp đỡ, tự mang hành lý mình để lên trên, vừa định tìm chỗ duy nhất kế bên cửa sổ, tầm mắt anh liền dừng lại một cái.
Cô gái đội y đang rúc mình một cách yên lặng ở chỗ ngồi, né tránh hoạt động xung quanh của hành khách kế bên. Hàng lông mi đen dài nhè nhẹ rũ xuống, hình như đang bị dọa sợ, ngón tay thon dài khẽ run báu chặt vào cổ tay áo, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cô ấy đã cố gắng trốn sang một bên, cơ thể vốn dĩ mong manh kia như đang dính chặt lên thành cabin, một lúc sau cô lại lặng lẽ liếc sang một bên, thận trọng tiếp tục lùi vào phạm vi an toàn.
Lâm Mộ Đông muốn cởi áo khoác tay anh dừng một lát, không tiếp tục kéo dây áo, lập tức nhìn qua người để đầu bờm ngựa kia đi qua.
Tên bờm ngựa kia không muốn tắt điện thoại, mang khẩu âm tiếng anh đặc sệt cãi nhau với cô tiếp viên hàng không, nhận thấy bóng mờ bên cạnh, không kiên nhẫn nhếch mắt lên.
Ánh mắt chạm nhau, sự hung hăng của tên bờm ngựa bỗng chốc xẹp lép, cả người đều cảm thấy được sự kinh sợ.
Lâm Mộ Đông không muốn nói nhảm với hắn, đem vé của bản thân đưa qua. Tên bờm ngựa chần chừ một hồi mới hiểu ý của anh, quét mắt qua vé máy bay, trên mặt nháy mắt hiện ra một chút vui vẻ không kìm được, xoa tay.”Yes, yes”không ngừng, nhanh chóng lấy một đống đồ đã cướp chỗ xuống khiến cho hàng chỗ gần cửa sổ rộng rãi không ít.
Diệp Chi chớp mắt, còn không đợi cô phản ứng lại, Lâm Mộ Đông đã không nói lời nào ngồi xuống bên cạnh cô.
Mặc dù không chê phiền hà việc đổi chỗ, Lâm Mộ Đông cũng không hề có ý định nói chuyện với bất cứ người nào của đội y. Theo yêu cầu tắt điện thoại, thắt dây an toàn, vòng tay lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Máy bay bắt đầu trượt trên đường băng.
Cảm giác mãnh liệt của sự quá tải qua đi, áp lực lên màng nhĩ dần yếu dần, máy bay dần dần ổn định. Bên cạnh truyền đến động tác nhỏ nhẹ, đại khái là cô gái y tế đang nhìn màn đêm bên ngoài. Lâm Mộ Đông từ thời niên thiếu bắt đầu ngày ngày đêm đêm đi khắp nơi thi đấu, đối với những chuyện này trên máy bay nhìn quen mắt rồi, thực tế chẳng có chút hứng thú, anh vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần.
Súng để thi đấu phải qua thủ tục lên máy bay đặc biệt, sau khi xuống mặt đất kiểm tra trực tiếp chuyển vào kho, cho đến khi thi đấu mới có thể bắt đầu sử dụng. Đa số các huấn luyện viên không mang theo súng, Lâm Mộ Đông một mình đi làm thủ tục vận chuyển, trên đường đi tốn khá nhiều thời gian, mới muộn hơn so với người khác.
Cho dù là lần thứ mấy, đều nộp cây súng theo anh suốt tám năm ra, không thể là một trải nghiệm thú vị.
Đặc biệt còn không biết bên kia đáp đất xong, nhân viên vận chuyển đối đãi như thế nào với món đồ quý giá kia không? Có va đập không?
Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, tập trung tinh thần điều chỉnh nhịp thở, lông mày không nhịn được có chút nhăn lại. Vừa định đứng lên tìm Sài Quốc Hiên cần một bản đăng ký phân tán sự chú ý, động tác đột nhiên chậm lại.
Cổ tay áo của anh kéo nhẹ hai cái. Lâm Mộ Đông nghiêng đầu qua.
Cô gái bên cạnh rõ ràng thả lỏng không ít, ngồi ở chỗ một cách quy củ, đôi mắt trong suốt đen tuyền ngoan ngoãn giương lên, mềm mại như dính một lớp đường ngọt ngào,”Tôi có thể…uống coca không?”