Chuyến bay hơn hai tiếng đồng hồ, cả đoàn huấn luyện viên đội bắn súng yên lặng mà chăm chú nhìn một cách chấn động, huấn luyện viên Lâm giống như không cần ăn cơm uống nước, từ trước đến nay chỉ dựa vào tác dụng của quang hợp mà duy trì sự sống đã cản chị tiếp viên hàng không tận 3 lần, để lấy coca.
Diệp Chi no tới nỗi ngồi phịch xuống ghế, đối diện với ánh đèn chiếu vào tầng mây của cửa sổ, ợ liên tiếp hai hơi. Ngay cả việc say máy bay cũng chẳng thèm lo lắng.
Chuyến bay xuyên đêm, lúc hạ cánh đã rất trễ. Gió lạnh thổi, sân bay quốc tế Gimhae đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt so với bình thường như một trời một vực. Đội bắn súng của ba quốc gia đều đến đây vào tối nay, sắp xếp thời gian, sẽ cùng đi chung chuyến xe buýt đến ban tổ chức sắp xếp chỗ ở. Đội Trung Quốc đến sớm nhất, còn phải chờ ở sân bay hơn tiếng đồng hồ.
Đội viên thi đấu phải thống nhất tổ chức, đội huấn luyện viên bận rộn điểm danh đội viên, ngay cả Lâm Mộ Đông cũng bị Lưu Nhàn kéo đi bận việc đến sứt đầu mẻ trán. Diệp Chi tạm thời không có nhiệm vụ gì, chào hỏi với Sài Quốc Hiên, lặng lẽ chui vào WC. Cả người thoải mái bước ra phòng vệ sinh, Diệp Chi thoải mái thở ra một hơi, đứng cạnh bồn rửa, cẩn thận rửa tay. Cô từ bé đã rất thích uống coca, phòng thực tập ở nước ngoài không cho uống nước ngọt có gas, đến đội bắn súng cũng vì thời tiết lạnh quá nhất thời chưa nhớ đến. Ngồi trên máy bay ấm áp, mặc đồ vừa dày, nhìn bọt khí của coca đập vào đá lạnh trong ly phát ra tiếng ti ti tanh tanh, nhịn không được tham lam uống.
Nếu không phải huấn luyện viên Lâm nghiêm khắc, ly thứ hai không cho thêm đá vào, cô không chừng còn có thể uống thêm ly nhỏ.
Ly uống trên máy bay không lớn lắm, uống ba ly đã khó tiêu lắm rồi, cũng chưa cẩn thận hỏi thêm có thể ăn thêm chút đồ nữa không.
Diệp Chi chớp chớp mắt, lau sạch nước đọng trên tay đi, lại nhịn không được nhớ lại cảnh Lâm Mộ Đông đưa coca qua cho cô.
Ngón tay thon dài đều đặn, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn qua rất sạch sẽ.
Chỉ là… có chút lạnh.
Diệp Chi có cảm giác cho dù anh đưa cho cô coca không bỏ thêm đá, cũng cảm thấy được khí lạnh.
Có coca uống, không ăn chút đồ ăn vặt cũng không có gì hối tiếc.
Diệp Chi thỏa mãn xoa bụng mình, đeo ba lô lên đi qua hành lang gấp khúc, chuẩn bị trở về tìm đội, bước chân bỗng nhiên ngừng lại một cái. Lần đầu tiên cô đến sân bay Gimhae, không quen đường lắm, chỉ mơ mơ hồ hờ nhớ phương hướng, bây giờ nhìn đâu cũng thấy như vậy cả.
Diệp Chi ngẩng đầu lên, cố gắng nhớ lại đường. Đèn đóm chỗ này rất tối, nhìn có vẻ không giống đường thông hành chủ yếu của đội viên. Diệp Chi thử đi lên phía trước một đoạn, nhìn thấy chỗ có đèn sáng, muốn đi qua hỏi đường, ánh mắt đột nhiên như sáng lên.
Ít nhất phương hướng của cô cũng đúng, lại gặp được khoang hàng đang gở xuống chuyển đến chỗ vận động viên sử dụng súng. Các nước có vận động viên dùng súng, đang không ngừng chuyển xuống, kiểm tra đối chiếu từng số, đưa vào kho chứa hàng.
Lần đầu nhìn thấy các hộp súng khác nhau như thế, Diệp Chi nhấc không nổi chân, mắt trừng lớn, đứng ở bên xem cả buổi.
Ấn tượng của cô với chiếc hộp súng đen tuyền kia quá sâu sắc, Diệp Chi nhìn một cái liền biết đó là của Lâm Mộ Đông. Trong mớ hộp đủ kiểu, độc nhất hộp súng ấy toát ra bá khí, cho dù không động đậy gì nó vẫn tỏa ra khí thế uy phong lẫm liệt
Nhìn là biết được nó ghê gớm hơn những cây súng khác. Diệp Chi kéo dây đeo balo, ngẩng mặt một cách ngạo mạn, muốn quay người rời đi, vừa hay gặp thoáng qua mấy vận động viên người nước ngoài khác.
Mấy vận động viên đó đi đường mệt nhọc, tay ai cũng xách theo hành lý, đại khái cũng vừa xuống máy bay.
Diệp Chi nghe được tiếng anh không chuẩn lắm của bọn họ, hình như đang tranh luận chuyện gì đó.
Diệp Chi bị kẹt ở một bên, chú ý nghe một chốc, hình như bọn họ muốn điều chỉnh thử chọn súng, ngày mai trực tiếp đến tòa tập huấn tiến hành khôi phục huấn luyện.
Động tác của những vận động viên đó rất nhanh, được sự cho phép của an ninh, liền bắt đầu theo số thứ tự lấy hộp súng của đội mình, chỉ còn hộp súng đen khịt kia ở lại bên trong, lại có thể bị rút ra. Diệp Chi ngẩn ra, nắm chặt lấy dây đeo balo, nhanh chân bước theo. Mấy người vận động viên đó xác nhận số thứ tự qua loa, định đem hộp súng đi, chưa đi được mấy bước, thì bị cô gái đuổi theo thở hồng hộc chặn lại phía trước.
Cô ấy còn đeo balo, mặc áo lông dày màu trắng, quấn khăn quàng cổ mềm mại. Khuôn mặt lớn bằng bàn tay xinh đẹp tinh tế như con búp bê bằng sứ, tóc đen ngắn mà mềm mại được thả xuống, đôi tay bé xinh bị lạnh đến phát đỏ.
Vận động viên dẫn đầu xem như không có việc gì, tùy ý lắc tay: “Cô gái lạc đường sao? Bên này có nhân viên của sân bay, tìm bọn họ—–”
“Tôi không có lạc đường…thưa ông.”
Diệp Chi đổi sang giọng tiếng anh, nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn mấy vận động viên này còn cao to hơn tên bờm ngựa trên máy bay, cỗ vũ tinh thần bản thân mà chỉ tay vào hộp súng đen tuyền kia:”Đó là của….tôi..”
Cô không biết nên miêu tả như thế nào, ngừng lại nghiêm túc nghĩ nghĩ:”Đây có thể là súng của đội huấn luyện viên chúng tôi. Ông có thể xác nhận lần nữa được không?”
Chút bối rối hoảng loạn trong mắt vận động viên ngoại quốc chợt lóe lên, giơ tay muốn đẩy cô ra, kinh thường giễu cợt cô:”Đây đều là súng của vận động viên! Không có súng của huấn luyện viên ở đây đến—cô cảm thấy thứ này rất ngầu, muốn thử xem chứ gì?”
Vận động viên ngoại quốc quay đầu quét mắt qua chỗ kiểm tra, giọng hạ thấp xuống:”Thứ này có thể để lại sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô tốt nhất đừng có thử…”
Ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, lời nói cũng mang theo sự đe dọa rất lớn.
Sắc mặt Diệp Chi có chút tái nhợt, nhưng vẫn không định tránh ra, kiên trì lắc đầu bảo:”Tôi chỉ muốn xem hộp súng đó, nếu là trùng hợp giống nhau thôi, thì tôi sẽ xin lỗi.”
Cô biết bản thân mình không giống vận động viên
bắn súng, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu, từ trong túi lấy ra bảng tên:”Tôi là đội y của đội tuyển bắn súng Trung Quốc, đây là giấy chứng minh của tôi…”
“Một nhân viên y tế, chạy đến đây lo chuyện bao đồng gì chứ!”
Mắt thấy ồn ào ở chỗ này thu hút được sự chú ý của bên an ninh, vận động viên ngoại quốc đó càng nôn nóng ơn, đẩy bảng tên cô đưa ra sang một bên, muốn nhanh chóng cầm hộp súng đó đi.
Hộp súng đen tuyền kia bị xếp dưới hộp súng khác, nặng trĩu, bên trên lại trơn bóng dùng sức không tiện. Anh ta kéo cả nửa ngày vẫn không kéo ra được, không chờ tới đồng đội tới giúp, tay đã không nắm được lấy hộp súng nữa.
Diệp Chi ở đầu khác đã cầm hộp súng lên.
Cô gái yếu đuối kia nhìn chẳng có chút sức lực gì hết dọa hắn môi trắng bệch, trợn mắt, cố tình túm hộp súng kéo về phía anh ta lại.
Cô vẫn ôm chặt nó vào lòng. Sắc mặt tên vận động viên đó chợt đen lại, tiến lên một bước, tay chộp lấy muốn lấy hộp súng đó lại.
Tay anh ta vừa giơ lên, liền bị một bàn tay khác túm chặt lại. Sạch sẽ trắng trẻo lại lành lạnh, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, nhìn giống như không có chút ấm áp nào. Cánh tay chắn ngang trước mặt cô, mạnh mẽ mà bảo vệ cô gái y tế đang lo chuyện bao đồng.
Diệp Chi sợ phát run lên một hồi mới lấy lại tinh thần, chớp mắt, chần chờ mà quay đầu lại.
Lớp áo khoác lạnh lẽo cọ vào má cô, một chút ấm áp lặng lẽ tỏa ra nơi khe hở khóa kéo. Khoảng cách của hai người thực tế rất gần nhau, Diệp Chi phải tốn chút sức lực ngẩng mặt lên, mới nhìn được đường nét khuôn mặt của Lâm Mộ Đông.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lùng, như ánh sáng phản xạ trong băng, sắc bén rõ ràng, nghiêm nghị phá vỡ sương mù, ánh mắt nhọn hoắt như mũi đinh nhìn chòng chọc vào tên vận động viên đó khiến anh ta trong phút chốc không còn gan động đậy.
Tên đó nhìn thấy Lâm Mộ Đông, sắc mặt nháy mắt liền biến đổi, lắp bắp nói:”Ngài, ngài Lâm–”
Lâm Mộ Đông chẳng thèm để ý anh ta, hạ mắt, nhìn Diệp Chi đang ôm hộp súng trong lòng.
Lúc nãy Diệp Chi bị dọa còn hơn cả lúc trên máy bay, mắt cũng đỏ lên, ngân ngấn nước mắt, lông mi cũng run rẩy lên không ngừng. Nhưng lại không như lúc đó trốn trong một góc, ngược lại còn ôm lấy hộp súng một cách dũng cảm.
Hộp súng của Lâm Mộ Đông, ngay cả vết mòn hay vết xước anh đều quen thuộc hết, đương nhiên nhìn là nhận ra ngay.
Hộp súng của anh không phải lần đầu bị người ta nhớ thương rồi.
Trên nguyên tắc súng lúc hạ cánh phải thông qua kiểm tra an ninh mới được cho phép điều chỉnh thử, mặc dù quả thực đem lại phiền toái, nhưng cũng không làm trái quy tắc. Thế vận hội năm ngoái, súng của Lâm mộ Đông đã từng bị người khác lẻn vào kho lén đổi ống ngắm giả, cho đến khi lên trường bắn mới phát hiện.
Lần này anh không có trong danh sách dự thi, đại khái là phát hiện động đội anh đi theo, lại có mang theo súng, có vài kẻ ngồi không yên.
Bên cạnh không ngừng vang lên tiếng ồn giải thích, chẳng qua là cầm nhầm số thứ tự, nhận nhầm hộp súng, bên an ninh chạy lại vì sơ sẩy kinh sợ mà giải thích, cúi đầu xin lỗi, lần nữa bảo đảm không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Lâm Mộ Đông bỏ tay anh ta ra, đỡ lấy hộp súng mà Diệp Chi đang ôm chặt trong ngực. Lực của anh rất nhẹ, cô bỏ tay ra. Hộp súng lạnh băng đã vương chút hơi ấm, anh cẩn thận cầm nó trong tay. Bốn góc hộp bị ma sát phai màu đôi chút, khóa được khóa chặt lại, và không kịp để một người không liên quan đụng đến bất kỳ bộ phần nào của súng trong hộp.
Thấy tình hình không ổn, tên vận động viên đó đã nhanh chóng chạy đi mất hút.
Bên an ninh tự biết đuối lý, ôn hòa cam đoan nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, thấp thỏm tới gần, muốn theo quy định đem hộp súng của Lâm Mộ Đông trở về.
Lâm Mộ Đông không động đậy, rũ mắt, bàn tay mơn trớn hộp súng theo anh tám năm nay. Có người nhằm vào, không phải việc ngoài ý muốn. Giải vô địch thế giới là sự kiện đầu tiên phát hành vé dự Olympic tiếp theo, nếu được thi đấu, anh ấy nghiễm nhiên trở thành đối thủ của các đội mạnh còn lại
Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại. Nếu có thể lên thi đấu..
Ớn lạnh trong lồng ngực lặng lẽ truyền đến, Lâm Mộ Đông đè nén cơn cáu kỉnh không có nơi nào trút bỏ, đang định đưa ra hộp đựng súng, nhưng lại bị sức lực nhẹ nhàng kia ngăn lại. Diệp Chi lấy trong túi ra một chiếc khăn lông sạch sẽ, cúi đầu nhẹ nhàng hà hơi.
Cô mượn lực của anh mà giữ lấy hộp súng, lau sạch hộp súng, nghiêm túc mà cẩn thận lau sạch vết tích do xô xát mà nên. Cẩn thận tỉ mỉ, điều chỉnh góc độ và sức lực lần nữa, còn nheo mắt lau hai lần. Nghiêm túc như đang ngồi xổm ở tàu điện ngầm khóa cánh tay của ai đó.
Lời tác giả: Nhiều năm sau, là ấn tượng sâu sắc nhất của huấn luyện viên Lâm với vợ.
Huấn luyện viên Lâm: biết khóa tay.
Bé Chi: QAQ