- Bổn cung xấu nhưng biết che lại một cách khiêm tốn, nhưng vẫn còn hơn cái kẻ không biết tôn ti trật tự. Chỉ là cơ thiếp bé nhỏ cứ luôn tỏ vẻ là chính thê. Đầu đầy trang sức thì sao, quần áo lụa là thì sao. Dù thế nào thân phận vẫn chỉ là một cơ thiếp không biết lượng sức mình.
Nàng nói một cách lạnh nhạt kèm theo là sự khinh miệt, Hứa Văn tuyết tức đến không nói được gì đỏ cả mặt. Mấy cơ thiếp đi sau không nhịn được cười thi nhau che miệng.
- Ngươi dám nói ta.
- Ta đâu có nói cô, trong phủ này đầy rẫy cơ thiếp, đâu nhất thiết phải là cô. Hay cô tự thấy bản thân mình giống quá.
Cẩm Vân giở giọng châm biếm, ả giận đến cực độ giơ tay tính tát nàng, nhưng bị tay phải của Cẩm Vân giữ chặt, tay trái tái trả một cái thật mạnh vào khuôn mặt đỏ đầy bột phấn kia. Hứa Văn Tuyết bị tát mạnh liền ngã xuống đất, khoe môi còn chảy máu. Cao thủ taekwondo như nàng mà cũng dám đụng, đúng là ngu ngốc.
Đám cơ thiếp sợ hãi hét toáng lên đứng nhìn nhau không dám làm gì. Thiên Cẩm Vân này sao tự nhiên lại đáng sợ như vậy, cái con người nhu nhược yếu đuối trước kia đi đâu rồi.
- Sao ngươi dám! Đừng quên thái tử đã giao quyền quản lí phủ cho ta rồi. Giờ người có quyền ở đây là Hứa Trắc Phi này chứ không phải thái tử phi ngươi - Ả mạnh mẽ đáp trả, lớn tiếng lên quyền với nàng.
Cẩm Vân nhếch mép cười khinh thường nắm lấy cổ áo của ả sốc đứng lên, nàng ghé sát tai ả lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn xử ta thì cứ việc, nhưng trước hết nếu ta kể cho thái tử nghe việc ta ngã xuống hồ hôm trước là Hứa Trắc Phi ngươi làm thì sao đây.
- Ngươi - Ả lạnh sống lưng sợ hãi không nói lên lời. Thiên Cẩm Vân
trước mắt ả cả người đầy sát khí, lời nói đầy đáng sợ, đúng là thay đổi hoàn toàn.
Trước lúc nàng vừa mới vào phủ Quân Lâm Uyển đã ra lệnh tuyệt đối không được đụng đến tính mạng của nàng. Còn muốn làm gì thì làm, đối nghịch chém chết không tha. Lần trước đẩy nàng xuống hồ cũng vì Hứa Văn Tuyết sợ quá mới lộng quyền bịt miệng người trong phủ, nếu thái tử mà biết đến việc này thì ả chết chắc.
Cẩm Vân nhìn sắc mặt của ả trong lòng có chút cười thầm, tay đẩy ả ngã tới chỗ mấy cơ thiếp kia, vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Bổn cung từ giờ sẽ không nhân nhượng như trước nữa, kẻ nào còn dám làm càn thì nhớ cho kĩ. Từ nay trở đi ta sẽ không chỉ dùng bạo lực để đói phó với bạo lực mà vô cùng nhiều cách khác.Nếu muốn thử thì cứ tới tìm ta,bổn cung sẽ đối đãi vô cùng " chu đáo"...
Lời đe doạ của nàng làm các ả ai cũng sợ tái xanh mặt mày, sát khí trên người nàng quả thực không đùa được.
- Có nghe rõ chưa - Cẩm Vân lạnh giọng hỏi lại.
- Dạ,tuân mệnh thái tử phi nương nương - Ai cũng lắp bắp cung kính trả lời.
Cẩm Vân xoay người bỏ đi, Đám cơ thiếp ai nấy cũng mất sức mà khuỵu xuống hết. Phủ này đổi chủ rồi, tuy không phải lấy lòng ả Hứa Trắc Phi đáng ghét nhưng giờ cũng khó sống với thái tử phi. Hứa Văn Tuyết quỳ phục trên đất,tức giận đến bốc hoả trong lòng mà cũng không giám làm gì, căm tức nhìn nàng rời đi, nỗi ô nhục này ả quyết phải trả cho bằng được.