Trước kia Bạch Nguyệt Minh cảm thấy chính mình sống quá tùy hứng, nhưng hiện tại so với Lý Hàn Trạch mới thấy được thế nào mới thực sự là tùy hứng.
"Sao, ngốc luôn rồi à?" Lý Hàn Trạch búng tay trước mặt cậu một cái, "Đi, xem phim thôi."
"Anh, anh mang máy về như vậy sẽ làm giảm đi niềm vui đó." Bạch Nguyệt Minh cảm thấy làm như thế có khi lại không đạt được niềm vui vốn có của trò chơi, "Nếu anh gắp một trăm lần mà chỉ có lần cuối cùng mới gắp được, thì tổng 99 lần thua cuộc sẽ tạo thành cảm giác vui sướng khi chiến thắng lần thứ 100. Nếu lần nào anh cũng gắp được thì cảm giác cũng sẽ không còn đặc biệt nữa, tiền vốn không mua được niềm vui mà."
Lý Hàn Trạch khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn cậu, "Sao em biết mỗi lần vung tiền tôi không thấy vui? Hơn nữa sao em biết được cảm giác thành tựu vui sướng mà em nói không bằng lúc tôi vung tiền?"
"..." Bạch Nguyệt Minh cảm thấy cái thân xác nghèo nàn của cậu đã bị tổn thương ngàn vạn lần, "Được thôi, em không hiểu được niềm vui của người giàu."
Lý Hàn Trạch mua bắp rang và coca cho Bạch Nguyệt Minh, sau khi vào rạp không lâu hắn đã ngoẻo đầu ngủ mất. Trước nay Lý Hàn Trạch không có hứng thú với mấy chuyện tình yêu nhăng nhít, nhưng Bạch Nguyệt Minh lại xem một cách say sưa, lúc xem còn khóc mấy trận, sau khi màn hình tắt đôi mắt cậu đều sưng lên.
Lý Hàn Trạch thấy mắt cậu đỏ như mắt của thỏ con bèn mua một chai nước lạnh, trên đường về vẫn luôn làm mát mắt cho cậu. Còn Bạch Nguyệt Minh thì cứ liến thoắng không ngừng kể cho hắn nghe bộ phim vừa rồi.
"Biết anh buồn ngủ như thế thì chờ thêm mấy ngày nữa mới đi xem, thật sự hay gần chết, rất tiếc là anh không xem được." Bạch Nguyệt Minh nghĩ đến cốt truyện lại muốn khóc, "Con người vào 300 năm trước thảm quá mà, chỉ có thể tự tìm đối tượng, đối với kẻ nghèo kiết xác như em xác định là bị ế cả đời rồi. Diễn viên chính thông minh như vậy lại vớ phải tra nam, tra nam dù công khai tính hướng cũng không chịu chia tay với cậu ấy, cuối cùng còn vì cậu ấy cố chấp dọn ra khỏi nhà tra nam mà ra tay giết người, thật là đáng sợ. May là nước mình bây giờ phân phát đối tượng kết hôn, comeout cũng là phạm pháp, nếu không chắc số mệnh của em cũng giống trong phim luôn."
Lý Hàn Trạch chán ghét lắc đầu, "Em biết vì sao những bộ phim tình cảm em xem trong rạp đều là bi kịch không? Vì nước ta không cho phép một bộ phim về tình yêu tự do nào có kết cục viên mãn cả. Chủ đề này bị cấm quay, nếu vi phạm nghiêm trọng sẽ bị tống vào tù. Từ khi quốc vương thứ bảy nhậm chức, thi hành chính sách phân phối hôn nhân, yêu đương tự do bị xem là một hành động sai trái. Những ai không tuân theo luật sẽ bị bắt và phải nhận lấy ánh mắt kỳ thị từ người khác."
"Quốc vương đời thứ bảy..." Bạch Nguyệt Minh nhìn biểu cảm ghét bỏ của hắn, nhỏ giọng nói, "Đó không phải là ông cố của anh sao?"
"Ông ta là một tên bạo quân, ông nội và ba tôi cũng vậy." Lý Hàn Trạch lắc đầu, cảm thấy mình không nên nói nhiều như vậy với Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn không muốn tiếp tục kể cũng không lắm miệng hỏi nữa, nhắm mắt ngẫm lại lời nói của Lý Hàn Trạch.
Tư tưởng của Lý Hàn Trạch không giống với mọi người, khi mà tất cả đều cảm thấy thời đại phân phối hôn nhân bây giờ khá tốt thì Lý Hàn Trạch lại cho rằng mọi người nên tự do yêu đương, thật kỳ lạ, sao anh ấy lại suy nghĩ như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra làm ảnh hưởng đến tư tưởng của anh ấy sao?
Tuy rằng Bạch Nguyệt Minh rất tò mò rốt cuộc Lý Hàn Trạch đã trải qua những gì,