"Nó uống nhiều rồi, nhất định tối nay sẽ quấy con ngủ không ngon, để nó ngủ ở phòng cho khách đi." Lý Hàn Trạch cướp con trai về, nói với Lâm Thiếu Ngải: "Không còn sớm nữa, về ngủ đi."
Lâm Thiếu Ngải tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không nói gì, chỉ cười cười, "Vâng."
Bạch Nguyệt Minh nhìn bộ dáng Lý Hàn Trạch ôm Lý Thư, cảm thấy cực kì quen thuộc, cứ làm cậu nghĩ đến trước kia hắn cũng ôm cậu như vậy.
Chẳng lẽ tình cảm của Lý Hàn Trạch đối với cậu giống như với Lý Thư, vốn không xem cậu như người yêu mà chỉ xem như trong nhà có nhiều thêm một đứa con?
Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Đúng là đem chân tình cho chó ăn."
Lý Hàn Trạch liếc cậu một cái, "Em nói cái gì?"
"Không, không có gì." Bạch Nguyệt Minh quá mệt mỏi rồi, hôm nay không muốn náo loạn gì với Lý Hàn Trạch nữa, để sau nói tiếp.
"Em đi ngủ trước đây." Bạch Nguyệt Minh tự trở về phòng.
Cậu vốn dĩ đã rất mệt, nhắm mắt lại đều cảm thấy cay xè, nhưng vẫn không ngủ được.
Tuy rằng Lý Hàn Trạch đối xử với cậu tốt hơn lúc trước rất nhiều, cũng kể cho cậu nghe một số chuyện trong nhà, nhưng cậu vẫn cảm thấy Lý Hàn Trạch không xem cậu như người nhà. Để có được sự công nhận của hắn thật sự quá khó khăn.
Nửa năm rồi, nỗ lực nhiều như vậy, không ngừng dính lấy hắn mới làm cho Lý Hàn Trạch mở lòng một chút. Muốn Lý Hàn Trạch hoàn toàn xem cậu như người một nhà có khi nào phải đợi thêm tám hay mười năm nữa không? Hay đợi đến lúc cậu sắp chầu trời thì Lý Hàn Trạch mới thừa nhận thân phận của cậu?"
Trong lòng Bạch Nguyệt Minh như có cái gì nghẹn lại, trước khi kết hôn ba mẹ xem cậu như người ngoài, sau khi kết hôn Lý Hàn Trạch cũng hành xử như vậy, hóa ra từ trước đến nay cậu chưa bao giờ có nhà.
Lý Hàn Trạch dàn xếp con trai xong, về đến phòng thì đèn đã tắt. Trước kia Bạch Nguyệt Minh đều chờ hắn về phòng mới tắt đèn, hơn nữa cũng sẽ ở trên giường chờ hắn, nói với hắn mấy câu mới chịu ngủ. Bình thường hắn luôn nói rằng Bạch Nguyệt Minh không cần chờ hắn làm gì, nhưng hôm nay khi cậu thật sự không chờ hắn nữa, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy mất mát vô cùng.
Lý Hàn Trạch đi đến trước giường, nhìn Bạch Nguyệt Minh tự cuộn mình thành cái kén nhỏ mà trong lòng như tan thành vũng nước. Hắn đang định ngã lưng xuống nghỉ ngơi liền nhìn thấy bé con cuộn trong chăn dường như run lên một chút.
Hắn nhíu mày xốc chăn lên, phát hiện Bạch Nguyệt Minh đang bụm mặt, cơ thể nhỏ xíu đang run rẩy.
"Bạch Nguyệt Minh, em làm sao thế?" Lý Hàn Trạch xích lại gần kéo tay cậu ra, ngay sau đó liền nhìn thấy đôi mắt thỏ con đỏ hoe của Bạch Nguyệt Minh.
"Còn nghĩ đến bộ phim lúc nảy sao?" Lý Hàn Trạch ngồi ở mép giường, để Bạch Nguyệt Minh gối lên đùi hắn, dịu dàng sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Đều là giả thôi, em sẽ không gặp chuyện như vậy đâu."
Bạch Nguyệt Minh xoa đôi mắt, vừa khóc vừa nấc cụt, nhịn không được hỏi, "Thật sao?"
Lý Hàn Trạch không hiểu cậu vì sao lại lo lắng lung tung, "Em cảm thấy tôi sẽ đối xử với em giống như tra nam trong phim sao?"
Bạch Nguyệt Minh thở dài, xoay người vùi mặt vào gối đầu.
Tuy rằng cậu chưa nói gì cả, nhưng động tác đều làm lộ ra hết tất cả uất ức trong lòng. Lý Hàn Trạch thấy cậu kháng cự mình cũng không hỏi nhiều, đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu rồi nằm vào vị trí bên cạnh.
Lúc trước Bạch Nguyệt Minh đều sẽ vừa cười nói vừa ủi vào lòng hắn, làm nũng với hắn, đòi ôm một cái.
Hôm nay độ ấm trong chăn phảng phất như bị giảm đi mấy độ.
Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, lại nghe thấy Bạch Nguyệt Minh thở dài.
Lòng hắn không yên, sau này tuyệt đối không đời nào dẫn Bạch Nguyệt Minh đi xem mấy thể loại phim như vậy nữa!
Hắn đưa tay cách chăn vỗ vỗ lưng Bạch Nguyệt Minh, "Mai tôi nghỉ thêm một ngày dẫn em ra ngoài