"Em không biết rõ anh muốn làm gì, sẽ gặp phải nguy hiểm gì đâu." Câu nói đó của Bạch Nguyệt Minh khiến lòng Lý Hàn Trạch hơi lung lay, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Nếu hắn đã quyết định nghiêm túc với đoạn tình cảm này rồi thì phải bảo vệ Bạch Nguyệt Minh thật tốt, không để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Bạch Nguyệt Minh xô tay hắn ra, "Anh cho rằng nếu anh gặp nguy hiểm thì em tránh được chắc? Em một thân một mình không làm gì được, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không lo nổi. Anh là bùa hộ mệnh của em, anh ổn thì em mới ổn, nếu anh không còn thì em cũng không sống nổi."
Lý Hàn Trạch nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là muốn cùng hắn kề vai sát cánh. Nhưng cậu còn trẻ, lại quá nhát gan... Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, "Nếu anh gặp bất trắc, tự nhiên sẽ có người đưa em đến nơi an toàn."
"Em không cần." Bạch Nguyệt Minh thở mạnh, đây là lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu người lớn nói chuyện với Lý Hàn Trạch, "Em cam đoan với anh, em sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt. Anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh đi, anh đi lấy đồ mà anh cần, còn em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về. Nếu anh bị phát hiện, em sẽ phân rõ giới hạn với anh, nói em không biết gì cả, là anh lợi dụng em."
"Để anh suy nghĩ lại đã."
"Suy nghĩ gì nữa, nghe em đi!" Bạch Nguyệt Minh lấy điện thoại của Lý Hàn Trạch, "Em gọi điện cho mẹ anh liền bây giờ, nói ngày mai mình về nhà."
Sắc mặt Lý Hàn Trạch biến đổi, muốn lấy lại điện thoại nhưng Bạch Nguyệt Minh quá nhanh, đợi hắn đuổi kịp thì cậu đã gọi xong.
Hắn đen mặt nhìn Bạch Nguyệt Minh, vô cùng hối hận vì lần trước lúc bị Bạch Nguyệt Minh quấn lấy hắn đã đồng ý đổi mật khẩu điện thoại thành ngày sinh nhật của cậu.
"Mẹ nói đã rất lâu rồi không được gặp anh, rất nhớ anh đó." Bạch Nguyệt Minh tiến lại gần ôm hắn, "Đừng giận mà, chẳng lẽ anh không muốn về thăm mẹ sao? Em thấy anh lưu trong danh bạ là "mẹ", nếu anh ghét mẹ như vậy thì sẽ không lưu số của mẹ rồi. Điện thoại em còn chả có số của ba mẹ đây."
"Anh không có ghét mẹ, mà là ba." Lý Hàn Trạch thở dài, bây giờ không muốn dẫn cậu về nhà cũng không được, đành phải nói, "Anh ghét ông ta vì ông ta là bạo quân."
Bạch Nguyệt Minh chỗ hiểu chỗ không gật đầu, "Vậy anh có khả năng kế thừa hoàng vị không? Nếu sau này anh làm vua rồi, có khi nào cũng gặp phải tình trạng như vậy không?"
Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Không biết nữa, sau khi ngồi lên ngôi vị rồi, lòng người dễ thay đổi."
"Nhưng mà có em ở đây rồi! Mỗi giây mỗi phút em đều sẽ nhắc nhở anh." Bạch Nguyệt Minh tự chỉ chính mình, "Hên là anh cưới được em, chứ không cưới nhầm ngay người không hiểu chuyện, vẽ anh cái gì anh làm cái đó, xong rồi tinh cầu của mình toang luôn."
Lý Hàn Trạch: "..."
Bạch Nguyệt Minh lè lưỡi, "Giỡn thôi, anh sẽ giữ vững lý tưởng của mình mà. Chuyện lặt vặt cứ để em lo, anh sẽ không trở thành bạo quân đâu."
Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Anh không muốn ngồi lên vị trí đó, ngồi lên rồi lý tưởng khó mà giữ được vẹn nguyên như ban đầu. Anh nói cho em nghe vài chuyện cần chú ý, buổi sáng ngày mai chúng ta lên đường."
"Xa lắm hả?" Bạch Nguyệt Minh hỏi.
"Ừ."
"Vì ghét nên muốn sống càng xa nơi đó càng tốt phải không?"
Lý Hàn Trạch kinh ngạc, Bạch Nguyệt Minh coi vậy mà hiểu hắn vô cùng.
Có lẽ do hắn luôn xem cậu là một đứa trẻ, hơn nữa là do hắn luôn mặc định Bạch Nguyệt Minh phải như vậy, ép buộc cậu không được trưởng thành.
Có lẽ, Bạch Nguyệt Minh muốn làm người lớn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt Minh dậy sớm chọn quần áo, "Ông xã, anh thấy em nên mặc gì đây? Ba mẹ anh có ghét màu gì không?"
"Em mặc gì bọn họ cũng thích. Anh chọn cho em rồi, mặc đi." Lý Hàn Trạch chịu kết hôn ba mẹ hắn đã vui lắm rồi, chỉ cần đối tượng là một omega thì họ đã thấy mỹ mãn, làm sao có thể trách móc gì cậu được.
"Anh chọn đồ thường quá à, có khác gì đồ em mặc mỗi ngày đâu." Bạch Nguyệt Minh hận không thể xới tung cái tủ lên.
"Em nên mặc kiểu đáng yêu hay nghiêm túc?" Bạch Nguyệt Minh cầm hai bộ quần áo giơ lên cho Lý Hàn Trạch xem.
Lý Hàn Trạch đang đọc báo, đôi mắt không hề liếc tới mấy bộ quần áo, "Mặc đáng yêu một chút đi, để lúc em chọc hai người họ giận lên thì họ cũng chỉ thấy em là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhất định sẽ tha tội cho em."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh