Hoàng hậu dùng ánh mắt mang vài phần ái ngại nhìn về phía Bạch Nguyệt Minh, "Không phải ta nói đỡ cho con trai ta, nhưng thân thể nó thật sự không có vấn đề, lúc trước chúng ta đã đưa nó đi bệnh viện kiểm tra rồi."
"Nhưng anh ấy..." Bạch Nguyệt Minh đỏ mặt, không phải vì thẹn mà là vì nói dối, còn cảm thấy cực kì có lỗi với Lý Hàn Trạch.
"Có thể là do chướng ngại tâm lý. Con đừng vội, để ta nghĩ cách, nhanh chóng giúp hai đứa có con."
"!" Bạch Nguyệt Minh cho rằng bà sẽ từ bỏ, ai ngờ mẹ Lý Hàn Trạch lại nhiệt tình như vậy, đây hẳn là rất muốn ôm cháu!
....
Buổi tối, Bạch Nguyệt Minh đến phòng ngủ hoàng hậu chuẩn bị sẵn để chờ Lý Hàn Trạch. Đây là lần đầu cậu qua đêm ở hoàng cung, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn nữa căn phòng này so với nhà của bọn họ còn muốn lớn hơn, giống như giữa một sân bóng thả một cái giường vô vậy...
Cậu ngồi trên giường nghĩ, nếu nhà của cậu với Lý Hàn Trạch cũng lớn như thế thì mỗi lần cậu đến phòng sách tìm hắn chắc phải đi hai chuyến tàu điện mới tới...
Lúc Lý Hàn Trạch trở về thì đã khuya, hắn về phòng liền nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh đang ôm gối buồn ngủ đến gật gù gật gù. Thấy hắn về tới thì đôi mắt cậu lập tức mở to, vui vẻ làm lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh về rồi."
"Em mệt sao không ngủ trước đi?" Lý Hàn Trạch cởi áo ngoài ra, chuẩn bị thay đồ ngủ, vừa quay đầu đã thấy Bạch Nguyệt Minh đang nuốt nước miếng nhìn thân thể hắn.
"Bé lưu manh." Lý Hàn Trạch lấy đồ vừa cởi ra ném lên đầu Bạch Nguyệt Minh.
Cậu gỡ quần áo xuống, bổ nhào vào người Lý Hàn Trạch muốn giở trò.
Hắn gỡ cái người đang đu trên người mình xuống, "Đừng quậy, coi chừng anh quăng em ra chỗ con sông ngoài thành cho cá sấu ăn bây giờ."
"Em cá anh không nỡ làm vậy đâu." Bạch Nguyệt Minh hihi cười vài tiếng, ngồi ở trên giường nhìn Lý Hàn Trạch, "Anh tìm được tài liệu chưa?"
Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Chưa, ba anh còn chưa hết cảnh giác, sau này còn nhiều cơ hội."
Bạch Nguyệt Minh gật đầu, "Vâng, sau này tuần nào mình cũng về tình tứ trước mặt bọn họ, để bọn họ nghĩ anh đã quay đầu, không bao lâu sẽ hoàn toàn yên tâm về anh."
Lý Hàn Trạch nhìn cậu một cái, không trả lời vấn đề này, "Vừa rồi em nói gì với mẹ anh đấy? Sao mẹ lại nói phải tìm bác sĩ cho anh?"
Bạch Nguyệt Minh chột dạ lắc đầu, "Đâu có đâu, em có thể nói gì đây, sợ muốn tè ra quần."
Lý Hàn Trạch ngồi xuống, nắm cằm cậu để cậu quay sang nhìn hắn, "Thật không?"
"Thật mà!" Bạch Nguyệt Minh nuốt nước miếng, "Mẹ có nói tìm bác sĩ cho anh để làm gì không?"
"Cái đó thì không."
"Vậy, vậy có thể là..." Bạch Nguyệt Minh ngập ngừng một chút, mãi mới nghĩ được một lý do, "Có thể là mẹ thấy em sợ sắp tè ra quần nên cho rằng ở nhà em bị anh ngược đãi thường xuyên, nên mới tìm bác sĩ."
"Em để mẹ thấy em tè ra quần luôn à?"
"Không có!" Bạch Nguyệt Minh không biết hắn đang nghĩ tới cái gì, "Em, em chỉ là hơi phô trương một chút chứ không có tè thật."
"Để anh sờ thử, xem em nói thật không."
"!" Bạch Nguyệt Minh chu mỏ lên, "Nè!"
Lý Hàn Trạch vỗ mông cậu một cái, "Nè cái gì mà nè, đi ngủ."
Bạch Nguyệt Minh uất