CHƯƠNG 130: TỔ ĐOÀN XEM NÁO NHIỆT
Editor: Luna Wong
Trong Lạc Hà uyển làm ầm ĩ thành một mảnh, bầu không khí càng phát hài hòa so với trước.
Chu quản gia đến đây chạy hết một vòng, sau đó chắp tay sau đít chậm rãi đi.
Úc Khoảnh cũng được chia một nồi lẩu riêng, một bữa cơm ăn cả người đổ mồ hôi, phá lệ đã ghiền.
Sau khi ăn xong, Hứa Vân Noãn lôi kéo Nhị Hắc đi tắm, Mục Trần Tiêu từ từ hoạt động xe lăn về tới Minh Hối hiên.
Khí trời ngày một ấm áp, cẩm đái ngũ thải trong thư phòng Minh Hối hiên, cành mọc không ít, hoa nở càng phát minh diễm.
Mục Trần Tiêu đứng ở phía trước hoa, ngẩng đầu nhìn vòng xoa xâu thành chuỗi, nhãn thần theo nhiều đóa hoa nhẹ nhàng rung động.
Công tử, người không cao hứng sao?” Úc Khoảnh thận trọng đánh giá thần sắc của Mục Trần Tiêu.
“Làm sao có thể?”
“Nhìn thấy hạ tràng Chu gia thấy hôm nay, thuộc hạ đều cảm thấy cực kỳ xả giận.”
Chu Bân làm hại hai chân công tử tàn tật, Chu Ngọc Nghiên đầu tiên là bức bách công tử định ra hôn ước, sau này miệng đầy ác độc tới cửa từ hôn, Chu gia làm ra những chuyện kia, ngẫm lại cũng làm cho người nổi trận lôi đình.
Mục Trần Tiêu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa nhỏ trên cây đải cẩm ngũ thải.
Náo nhiệt và vui vẻ dần dần bình ổn, một cổ cảm động khác từ từ hiện lên ở trong lòng.
Hứa Vân Noãn khổ tâm trù tính, âm thầm tính toán, từng chút một kéo Chu gia ra khỏi vị trí cao cao tại thượng, đó là vì giúp hắn báo thù…
Chỉ cần nghĩ đến một điểm này, Mục Trần Tiêu liền cảm giác trong lòng như là có lửa than rơi xuống, nóng để hắn đau, rồi lại ấm để hắn khó có thể buông tay.
“Úc Khoảnh, ngươi cảm thấy cô nãi nãi thế nào?”
Hai mắt Úc Khoảnh sáng lên: “Cô nãi nãi tự nhiên là tốt tới cực điểm, trong kinh thành nhiều tiểu thư, kiều nữ quý tộc như vậy, trong mắt thuộc hạ không ai sánh bằng một cọng tóc gáy của cô nãi nãi!”
Mục Trần Tiêu nhàn nhạt gục đầu xuống, nhìn về phía rễ cây cẩm đái ngũ thải trong bùn đất: “Đúng vậy, cô nãi nãi vô cùng tốt!”
Tốt để người chỉ cần vừa nghĩ tới nàng, liền cảm giác trong lòng sinh ra ấm áp vô hạn.
Nàng giống như là nắng xa vời. Mang theo một thân ấm áp bừng bừng, xán lạn. . .
Người người đều muốn tiếp cận, nhưng không phải ai cũng có tư cách tiếp cận. . .
Cũng tỷ như hắn. . .
Mục Trần Tiêu xốc khăn trên đùi lên, đưa tay đặt ở trên đùi từng chút dời dời. . .
Hai chân cách mấy ngày sẽ tỉ mỉ bảo dưỡng, nhưng là mặc cho thái y y thuật cao tới đâu, thủ pháp chu toàn tới đâu, cũng khó mà ngăn cản nó chậm rãi trở nên xấu xí, gầy yếu.
Vọng Thư Uyển.com
Thấy động tác này của Mục Trần Tiêu, trong lòng Úc Khoảnh chợt căng thẳng: “Công tử, trên đùi khó chịu, có muốn thuộc hạ đi thỉnh thái y ngay bây giờ hay không?”
“Không có gì.”
Mục Trần Tiêu cảm thấy trong lòng như là bị người trực tiếp đâm mấy cây châm vào, đau đớn theo trái tim lan tràn tới toàn thân, nhưng càng đau, đầu óc của hắn liền càng rõ ràng.
Cô nãi nãi tựa như hoa trước mắt, tươi đẹp, phồn thịnh, người người yêu thích, mà hắn bất quá là bùn đất, vĩnh viễn chỉ có thể phủ phục trên mặt đất.
Hắn cũng không xa cầu cái khác, chỉ cầu bùn đất như mình, có thể làm vài thứ cho cô nãi nãi, để cho nhân sinh của nàng sau này trở nên càng thêm xán lạn nhiều vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Vân Noãn thức dậy ăn diện.
Những ngày qua, Đinh thẩm dạy tú nương Hàn phu nhân đưa đến, giúp Hứa Vân Noãn làm không ít xiêm y.
Hôm nay, nàng mặc một thân la quần cạn bích sắc, không có giống những la quần đang thịnh hành lúc này, nhan sắc đóa hoa tú chế diễm lệ, ngược lại thêu nhánh đằng mạn bò quanh, tạo hình rất là ưu mỹ, để lộ ra một cổ sinh cơ bừng bừng khác thường, như ngày xuân vạn vật sinh sôi.
Hứa Vân Noãn mặc la quần, Mộ Vũ và Hàn Yên có chút bận tâm ngày xuân gió lớn, đưa một phi bạch nhạt hơn chút đặt lên cánh tay nàng, như thế, càng giống như là vẽ rồng điểm mắt, để cả người Hứa Vân Noãn càng phát xuất sắc.
Triều đình không có bao nhiêu sự tình, bởi vậy lâm triều cũng sớm tản.
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu chạy về, liền bị Hứa Vân Noãn vội vội vàng vàng lôi kéo lên xe ngựa, một đường đi hướng về phía Chu gia.
Chu Chí bị bãi miễn chức quan lễ bộ thượng thư, còn bị phạt bế môn tư qua ở trong phủ, tâm tình vốn là ác liệt tới cực