CHƯƠNG 131: TRẢ THÌ PHẢI THỪA DỊP
Editor: Luna Wong
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, sinh ý trong Tứ Quý các hơi có chút bình thản, dù sao sắc trời dần dần ấm lên, cày bừa vụ xuân đã bắt đầu, rất nhiều người không nỡ vung bạc mua rau này nữa,
Trong lòng Đinh Sơn có chút nóng nảy, luôn cảm thấy sinh ý trong Tứ Quý các trở nên kém, có phải không phải là bởi vì hắn làm chưởng quỹ không tốt không?
Hứa Vân Noãn khuyên thế nào cũng vô dụng, may mà hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền đi thôn trang hỗ trợ nuôi nấm.
Một bên kia, đệ đệ Ngô thị Ngô Kỳ rốt cuộc được thủ hạ hồi bẩm, nhướng lông mi, nhất phó dáng dấp không thể tin tưởng: ” Các ngươi xác định nghe rõ ràng, thôn trang Mục gia mỗi ngày đều tát nước vào noãn bằng?”
“Không sai, nô tài còn cải trang thành dáng dấp nông phu, đi vào thôn trang xin nước uống, chính tai nghe được người bên kia nói, chỉ cần tưới nước kịp lúc, liền có thể để thứ trong noãn bằng sinh trưởng nhanh hơn.”
Ngô Kỳ khinh thường cong khóe môi: “Ta đã nói rồi, Mục gia lại không phải người ngu, thật sự có phương pháp kiếm ngân lượng, làm sao sẽ dễ dàng đưa ra ngoài như thế chứ? Hơn nữa, xem thử buôn bán trong Tứ Quý các xem, noãn bằng Mục gia cũng không xây bao nhiêu, nhưng rau trong Tứ Quý các như là bán không hết vậy, điều này nói rõ Mục gia tuyệt đối nắm giữ phương pháp có thể làm cho rau xanh sinh trưởng mau hơn, chỉ bất quá bọn hắn giữ kín không nói ra, muốn tự mình phát đại tài mà thôi.”
“Phân phó, để người dựa theo biện pháp của Mục gia, phun nước lên rau xanh.” Ngô Kỳ nghĩ tới thương nhân họ Tần tìm mình, trong hai mắt toát ra một luồng tinh quang, trong lòng cũng phá lệ nóng.
Chỉ cần hắn có thể chưa tới mười ngày giao được rau xanh trong noãn bằng, như vậy thì kiếm năm nghìn lượng bạc! Đủ năm nghìn lượng! Đây có thể cho hắn tiêu dao khoái hoạt lâu dài.
Nghe một phân phó như thế, hạ nhân có chút chần chờ: “Công tử, trước lão gia và phu nhân Chu gia thiên đinh ninh vạn, nhất định phải để cho chúng ta dựa theo phương pháp viết trên sách, nếu là thêm chút nước có thể . . .”
Sắc mặt của Ngô Kỳ chợt trầm xuống.
Ngô gia hiu quạnh, hắn bị những công tử ca kia khinh bỉ, cũng chỉ có thể sử sử uy phong trước mặt thuộc hạ, bởi vậy ghét nhất bị người khác phản bác.
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, ở đâu ra nhiều lời nói nhảm như thế, hơn nữa, rau xanh sinh trưởng chẳng lẽ không dùng nước sao? Chẳng qua là tưới thêm chút nước thôi, còn có thể loạn gì phải không?”
“Vâng, nô tài đi ngay.” Hạ nhân rất sợ nói thêm hai câu cũng sẽ bị phạt, vội vã lên tiếng trả lời lui xuống.
Bất quá chỉ là tưới thêm chút nước thôi, hiện tại rau xanh đã sắp trưởng thành rồi, làm thêm không có gì đáng ngại.
Hứa Vân Noãn nhận được thư từ thôn trang, sau khi cẩn thận xem xong, tiếu ý trong mắt nhất thời tràn ngập ra.
“Cô nãi nãi thật cao hứng?”
Hứa Vân Noãn giao thư cầm trong tay cho Mục Trần Tiêu: “Tiêu mấy vạn lượng bạc mua đám người Hàm Chương, Lưu Hổ thực tại nhặt được, hơn nữa ta phát hiện người dưới tay tôn nhi, luôn luôn ngọa hổ tàng long. Ngươi cũng biết theo Lưu Hổ ở thôn trang có một vị lão tú tài, đây chính là vị diệu nhân, thường ngày thích đọc sách, nhưng là lại phá lệ am hiểu đo lường nhân tâm, then chốt chính là một tay trò hay, chuyện lần này nếu không có hắn phối hợp, sợ rằng còn cần phí một phen trắc trở.”
Vọng Thư Uyển.com
“Có thể giúp được cô nãi nãi là tốt rồi.”
Mục Trần Tiêu nhìn xong nội dung trong thư, khóe môi nhẹ nhàng giật giật: “Cô nãi nãi là muốn hủy đồ trong noãn bằng của Chu gia, để cho bọn họ không có cách nào đúng hạn giao rau?”
“Không sai, đám người đã Tần Oanh Tư đám người đã giao phó tiền đặt cọc cho Chu gia, đủ một vạn lượng, hơn nữa, song phương còn ký kết khế thư, ước định ngày giao hàng, nếu đến ngày không thể giao hàng, không chỉ có lấy lại tiền đặt cọc, còn phải bồi thường gấp ba tiền đặt cọc.”
“Gấp ba? Cũng chính là ba vạn lượng bạc. . .”
Nghĩ tới đây, trong mắt Mục Trần Tiêu nổi lên nụ cười thản nhiên.
“Cô nãi nãi đây là vì báo thù bức bách lúc trước?”
“Không sai, Chu Ngọc Nghiên hố bạc ở chỗ ta thì thôi, còn tới trước mặt của ngươi diễu võ dương oai, ngươi có thể chịu khẩu khí này, nhưng ta không thể nhìn ngươi thụ ủy khuất. Ba vạn