CHƯƠNG 187: CÁO TRẠNG TIỂU NĂNG THỦ
Editor: Luna Wong – sáng giờ mạng không dùng được nên giờ mới up chương nè, sr mọi người nhé
Nghe được Úc Khoảnh ở chỗ này kêu la, Chu quản gia hồi thân, làm bộ sẽ nhảy dựng lên đánh đầu của hắn.
“Chu bá, Chu bá, tự ta đi, người chớ nhảy nữa, chỉ bằng cái thân già của người, chớ làm đau thắt lưng!”
“Tiểu tử thối, có bản lĩnh ngươi đừng chạy nhanh như vậy, nhớ lúc xưa Chu bá ngươi sất sá chiến trường, còn không biết ngươi ở nơi nào chơi bùn nữa đó!”
“Phải, lão nhân gia người uy phong lẫm lẫm, bảo đao chưa già, rau người trồng ra khẳng định ăn cực ngon, ta đi nhổ hai cái, buổi tối tự nấu cho mình.”
“Tiểu tử thối, ngươi dám động rau bảo bối trong vườn của ta, ta liền bứng hết tóc của ngươi!”
Úc Khoảnh không thèm để ý chút nào, phản chính tóc mất rồi, còn có thể mọc lại, nhưng nếu hiện tại không ăn rau, hai ngày nữa sẽ không có tư vị ngon như thế nữa.
Đợi được Úc Khoảnh chạy xa, thần sắc trên mặt Chu quản gia nghiêm chỉnh, tế tế tự định giá chi tiết đoạn thời gian này công tử nhà mình và cô nãi nãi ở chung một chút, càng nghĩ càng là cảm thấy không đúng lắm.
“Trước đây lần đầu tiên thấy cô nãi nãi, công tử nói ít đến thấy thương, lúc đó còn lo lắng trong lòng của cô nãi nãi không được tự nhiên nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, phàm là chỗ có cô nãi nãi ở, công tử nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa. . . nhãn thần của công tử hình như vẫn luôn là rơi vào trên người cô nãi nãi đi. . .”
Nghĩ tới đây, Chu quản gia không khỏi âm thầm hút lương khí một cá, xem ra phải nghiêm túc nói chuyện này với lão thái gia.
Hứa Vân Noãn bên này vừa làm xong đồ ăn bưng lên bàn, Mục Thiên Trù liền sãi bước đi đến.
“Ca ca quay về thật đúng lúc.”
Trên mặt Mục Thiên Trù đều là tiếu ý: “Vân Noãn, hôm nay trong cung náo nhiệt cực kỳ.”
“Thôi công tử vào trong cung cáo trạng thành công?”
“Đó cũng không chỉ là vấn đề thành công. . .”
Thôi Diễm nghe theo kiến nghị của Hứa Vân Noãn, lên xe ngựa thẳng đến hoàng cung.
Bác Lăng hầu được hoàng thượng coi trọng, đời cháu duy nhất liền chỉ có một mình Thôi Diễm, hơn nữa trước đây đưa hắn vào kinh thành, đây chính là lão hầu gia tự mình hộ tống tới, bởi vậy Thôi Diễm vẫn là khách quen trong cung, thậm chí lúc hoàng thượng có được chút trái cây, lá trà vừa tiến cống, cũng sẽ nhớ tặng cho hắn một phần.
Cũng chính bởi vì phần coi trọng này của hoàng thượng, mới để cho những công tử ca trong kinh thành kia coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, để hắn có thể ở nơi phú quý này hoành hành vô kỵ.
Lúc này đây Thôi Diễm xuống xe ngựa, không hấp tấp giống như là bình thường, ngược lại được người đỡ, bày dáng dấp yểm yểm nhất tức.
Đoạn thời gian trước, trong triều đình bởi vì án tham độc quân lương huyên sôi sùng sục, ngay cả hoàng thượng cũng không được an bình.
bookwaves.com
Hai ngày này bởi vì Chu Hoài về kinh tiếp nhận một số chuyện, trái lại để bầu không khí trong triều đình khoan khoái không ít.
“Hoàng thượng, Thôi công tử tới, ở ngoài điện nháo muốn gặp người!”
“Thôi Diễm? Nhắc tới đã lâu không thấy hắn vào cung, cũng không biết ở bên ngoài hồ đồ thành cái dạng gì, gọi hắn vào đi.”
Thôi Diễm còn chưa có đi vào đại điện, tiếng khóc đã truyền vào trước.
“Hoàng thượng, nô tài thật sự là quá thảm. . . Người nhất định phải làm chủ cho ta nha, nếu người không làm chủ cho nô tài, nô tài nằm úp sấp ở trên bậc thang nơi này không đứng dậy!”
Thôi Diễm là đích tôn của Bác Lăng hầu, mặc dù không có tập tước, thế nhưng thân phận địa vị bày ở đó, gặp được hoàng thượng kỳ thực có thể tự xưng một tiếng vi thần, nhưng hắn lại không có bằng vào cái thân phận này có chút du củ, mà là quy quy củ củ tự xưng một câu nô tài.
Cũng cũng là bởi vì cảm thụ được thái độ trên người Thôi Diễm phá lệ cung kính, cảm quan của hoàng thượng đối với hắn mới càng khá hơn một chút.
Hoàng thượng hơi giương mí mắt, trong mắt mang theo chút tiếu ý: “Đây là thế nào? Lại ở bên ngoài tranh giành tình nhân đánh nhau với người khác?”
“Hoàng thượng, ” Thôi Diễm vừa vào cửa liền đẩy người đỡ hắn ở hai bên, phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt đế vương, khóc một nước mắt nước mũi tèm lem, “Hoàng thượng, hôm nay thiếu chút nữa người không thấy được nô tài rồi!”
“Đây là thế nào? Nói nghe một chút.”
“Nô tài hai ngày trước nghe nói Tứ Quý các có