CHƯƠNG 192: VÌ XEM NÁO NHIỆT NHA
Editor: Luna Wong
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng khóc thống khổ của Vương di nương, cũng không biết vì sao, Ngô thị lại không rõ lưu ý Tần U Tố đứng ở cửa.
“Sao ngươi cũng tới?”
“Từ sau khi nhập phủ, Vương di nương rất chiếu cố ta, nghe nói nàng tới chính viện thật lâu chưa về, nên ta liền quá tới nhìn một cái, ở trên đường tới, vừa mới đụng phải lão gia.”
Tần U Tố mặc một thân váy dài thiển lam sắc tố sắc, trên tóc chỉ cắm hai cây ngọc trâm, trừ cái đó ra, không thi phấn trang điểm, không phối sức, nhưng cả người lại giống như phù dung nổi trên mặt nước, chí thuần tới giản, lại cực kỳ xinh đẹp.
Vương di nương khóc vẻ mặt toàn nước mắt, hai tay ôm bụng thật chặt, vết máu dưới thân càng phát rõ ràng.
“Lão gia, ta nhập phủ đã nhiều năm như vậy, vẫn tận tâm tận lực hầu hạ lão gia, nhưng phu nhân vẫn bất mãn bằng mọi cách, từ khi ta có thai, tính tình của nàng lại càng lớn, tiện thiếp cả ngày nơm nớp lo sợ, như cũ không đổi được một chữ tốt.”
Ngô thị phục hồi lại tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm Vương di nương: “Ngươi chớ có nói bậy!”
“Lão gia, có mấy lời tiện thiếp giấu ở trong lòng đã lâu, trước kia là ngại vì uy thế của phu nhân, cho dù là biết không thỏa, cũng không dám ra nói ra bên ngoài, chỉ hy vọng nhường nhịn như vậy, có thể đổi lấy khoan dung độ lượng của phu nhân, nhưng không nghĩ tới, hôm nay vẫn là bị phu nhân và đại tiểu thư độc thủ. Lời kế tiếp, tiện thiếp không có một câu vọng ngôn, nếu tiện thiếp lừa gạt, để ta ngũ lôi oanh, không được chết tử tế.”
“Vương di nương, ta thấy ngươi là đau hồ đồ rồi!” Ngô thị kinh cụ không ngớt.
Vương di nương lại không để ý đến Ngô thị đã tần lâm hỏng mất, mà là gắt gao cầm lấy ống tay áo của Chu Chí, mở miệng nói rằng:
“Lão gia, qua nhiều năm như vậy, đồ tiện thiếp ăn vào miệng, gia cụ vật trang trí tiện thiếp dùng, chén thuốc tiến bổ. . . Bên trong đều có thuốc để người không dễ có thai, tất cả thiếp thất, ở ngày đầu tiên nhập phủ bái kiến phu nhân, phu nhân cũng sẽ thưởng một chén trà nhỏ, bên trong chén trà nhỏ kia liền có thuốc tuyệt dục, uống vào sẽ tổn hại căn cơ, từ đó về sau khó có thai hơn nữa.”
Ngô thị gắt gao siết nắm tay, móng tay nhịn không được kháp vào lòng bàn tay: “Ngươi nói bậy chút gì?”
“Lão gia suy nghĩ kỹ một chút, di nương trong hậu viện của người cũng không ít, nhưng có thai được mấy người? Thỉnh thoảng có thai, qua không được bao lâu sẽ sảy thai, hơn nữa còn mẫu tử câu tổn, lão gia lẽ nào vẫn cảm thấy những thứ này đều là trùng hợp sao, cho tới bây giờ chưa từng miệt mài suy nghĩ một chút không?”
Chu Chí ngẩng đầu lên nhìn, nhãn thần nhìn Ngô thị hung ác độc địa đến cực điểm: “Là ngươi làm?”
“cùng ta có quan hệ gì, lão gia nghìn vạn lần không nên nghe tiện nhân Vương di nương này hồ ngôn loạn ngữ, nàng nói trong phủ không người mang thai, như vậy nàng làm sao có thai?”
“Sở dĩ ta có thể nghi ngờ mang bầu, là bởi vì ta ở trong cung sống một thời gian dài, biết một ít thủ đoạn phòng bị người!”
“Ngươi đã sớm đã thành biết ta có chỗ không thích hợp, vì sao không còn sớm chút vạch trần, trái lại chờ cho tới bây giờ?”
bookwaves.com
“Ta là thiếp, ngươi là chủ mẫu, đương gia chủ mẫu muốn xử trí một thiếp thất dễ như trở bàn tay, chỉ sợ ta nói còn chưa nói hết, sẽ bị kéo xuống loạn côn đánh chết!”
“Ngươi. . .” Cả người của Ngô thị run, nét mặt lại tái nhợt đến không có chút huyết sắc nào.
Vương di nương khóc cực kỳ bi thống: “Nguyên bản ta cho là mình thành công mang thai, hơn nữa Chu Bân công tử đã đi, nói không chính xác phu nhân có thể võng khai một mặt với ta, mở một con mắt nhắm một con mắt, để huyết mạch của lão gia có thể bình an sinh ra, nhưng ta không nghĩ tới, tâm của phu nhân thật đúng là ngoan a! Ngươi hận ta, đại tiểu thư cũng hận ta, hai người các ngươi liên thủ hại chết hài tử trong bụng ta!”
“Ta không có!” Ngô thị vội vã quỳ đi tới trước mặt Chu Chí, vẻ mặt đều là bị sắc bi phẫn bêu xấu, “Lão gia, ta chưa từng nghĩ hại hài tử này.”
Chu Chí chợt giơ tay lên đẩy nàng sang một bên, hắn cũng không có phát tác tại chỗ, mà là chặt chẽ cắn răng: “Đại phu đâu? Thế nào còn còn chưa đến!”
Cửa Chu phủ, thuộc hạ sai vặt của Thôi Diễm phá cửa đập tay đều đỏ, nhưng là đại môn của Chu gia lại đóng rất chặt, không chút ý mở nào.
Thôi Diễm nhíu mi tâm thật chặt: “Người chu gia dĩ nhiên là chột dạ, nên đến cửa cũng không dám mở! Núp ở trong nhà có bản lãnh gì? Có bản lĩnh đi ra giằng co với bổn tiểu gia nha?”
“Thôi công tử, người Chu gia biết mình đuối lý, tất nhiên là không dám ra.”
“Hừ. . .”
“Chờ một chút, công tử, có động tĩnh!”
Sai vặt bỗng nhiên kêu một tiếng, chỉ thấy trắc môn của Chu gia mở ra, một hạ nhân thần sắc hoảng hoảng trương trương chạy ra phía ngoài.
Thôi Diễm phất phất tay, bọn sai vặt liền vội vàng kéo người kia lại: “Công tử chúng ta ở chỗ này chờ đã nửa ngày, ngươi không tiến lên hành lễ, vội vội vàng vàng muốn đi đâu làm cái gì?”
“Mau buông ra, ta phải đi thỉnh đại phu , Vương di nương bị phu nhân và đại tiểu thư liên thủ làm hại sinh nôn, hiện tại liên quan đến sống chết, các ngươi mau buông ra!”
Thôi Diễm mở to hai mắt nhìn, hắn còn chưa bắt đầu phát huy, Chu gia dĩ nhiên đã nhiễu loạn rồi?
“Mau thả người ra, để hắn đi thỉnh đại phu.”
Con ngươi của Thôi Diễm đảo một vòng, để người bảo vệ tốt trắc môn, chờ sau khi hạ nhân kia mang theo đại phu chạy tới, hô lạp lạp mang theo vào Chu gia.
Hạ nhân có lòng muốn ngăn cản, nhưng là những người này đâu phải là bọn hắn có thể ngăn được?
Chu Chí chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, hài tử trong bụng Vương di nương, là hy vọng truyền thừa của Chu gia hắn!
“Lão gia, đại phu mời tới rồi! Chỉ là…”
“Mau để chúng ta nhìn một cái, Chu lão gia không có sao chứ?”
“Thôi Diễm?” Chu Chí trợn to hai mắt, gắt gao mài răng cấm, “Cút ra ngoài!”
“Chu Chí, hôm nay ngươi vô quan vô tước, bất quá là một giới thảo dân, nói chuyện với bản công tử thế nào nhỉ?”
Tần U Tố chậm rãi tiến lên, mang theo đại phu đi hướng Vương di nương: “Lão gia, Vương di nương và hài tử trong bụng của nàng quan trọng hơn, ta mang theo đại phu bắt mạch cho nàng trước.”
Nói xong, đi theo thị nữ bên