CHƯƠNG 212: HẬN THỜI QUANG KHÓ TRỞ LẠI
Dịch giả: Luna Wong – bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ bão chương 3 ngày liên tục cho độc giả
Ôn Như Xuân nghe xong Hứa Vân Noãn nói, không khỏi hơi kinh ngạc: “Đoạn thời gian này, trong kinh thành đích xác có không ít đồn đãi, ta còn tưởng rằng Hứa cô nương sẽ nhạc kiến kỳ thành nữa?”
“Ôn đại phu làm sao sẽ nghĩ như vậy?”
“Hứa cô nương không phải là muốn bán nư.ớc suối trên núi sao?”
Đây đến phiên Hứa Vân Noãn sinh lòng ngạc nhiên: “Ôn đại phu làm sao mà biết được?”
Nàng cũng không có phủ nhận mục đích của chính mình, chỉ là hiếu kỳ làm sao Ôn Như Xuân đoán được.
Ôn Như Xuân cẩn thận ngắm nghía mặt mày của Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt hiện lên một tia hoài niệm cực kỳ nồng đậm: “Tâm tư của Hứa Mặc lão gia tử nhạy bén, hắn đã từng nói, trên đời sẽ không có cái gì không bán được, ngươi được hắn giáo dục, tâm tư hẳn là đồng dạng bất phàm, cho nên, ta yên tâm to gan suy đoán.”
Hứa Vân Noãn càng thêm kinh ngạc: “Ôn đại phu quen biết đại gia gia của ta?”
“Không, chuẩn xác mà nói, ta biết là tam gia gia ngươi, Hứa Ích. Hắn. . . Hắn chưa từng nhắc ta với ngươi sao?”
“Tam gia gia?” Hứa Vân Noãn chợt mở to hai mắt nhìn.
Ôn Như Xuân cười cười, trong nụ cười mang theo một tia khổ sáp không nói ra được: “Nhìn bộ dáng như vậy của ngươi, nhất định là chưa nghe nói qua. Ta và tam gia gia ngươi sư xuất đồng môn, hắn nên xưng hô ta một tiếng sư huynh.”
Trong lòng của Hứa Vân Noãn càng thêm kinh ngạc, lúc nghĩ đến thỉnh đại phu đứng ra làm sáng tỏ, đầu tiên vừa nghĩ nàng chính là nghĩ tới Ôn Như Xuân, cũng là bởi vì lúc ở trước cửa của Chi gia, lời trong lời ngoài của vị Ôn đại phu này đều có chút ý bảo vệ nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, trong này lại có sâu xa như vậy, bất quá, lòng phòng người không thể không có.
Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Ôn đại phu, có phải người nhớ lầm rồi hay không, tam gia gia ta nói hắn chỉ do tự học thành tài, chẳng bao giờ bái nhập sư môn.”
“Nói bậy! Nếu là tự học, sợ rằng hắn đến làm sao bắt mạch đều không học được, đâu còn có thể thành tài? Trước đây mấy sư huynh đệ chúng ta, thiên tư của hắn kém cõi nhất, trong ngày thường cần người ép buộc, mới bằng lòng nhớ y thuật mạch án, hắn là người bị phạt nhiều nhất trong sư huynh đệ chúng ta.”
Nói về việc cũ, trong ánh mắt của Ôn đại phu tựa hồ có mũi nhọn ánh sáng sáng lên, sau một lát lại dần dần tắt.
“Chỉ là không nghĩ tới, sau này chúng ta mỗi người đi một ngả, vẫn là sư môn tổn thương hắn, để hắn không bao giờ nguyện ý nhắc tới nữa. . .”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Ôn đại phu trở nên nhẹ vô cùng, Hứa Vân Noãn tỉ mỉ suy xét, như cũ có chút hàm hồ.
“Ôn đại phu, người xác định không có nhận lầm người?”
Thân phận của ba vị gia gia thành mê, ở trong kinh thành, càng có thật nhiều cừu gia, tuy rằng nhìn thần sắc của Ôn đại phu không giống làm bộ, nhưng phải dự phòng có người cố ý tiếp cận nàng, điều tra thân phận của ba gia gia.
Thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn, Ôn Như Xuân không khỏi thở dài một tiếng: “Ta nói đều là tình hình thực tế, ngươi không cần có lòng phòng bị, trước đây tam gia gia ngươi nghĩ hết biện pháp tiêu trừ dấu vết trên cánh tay ngươi, còn đòi ta phương thuốc nữa. Lúc đó nhìn hắn liều mạng thế, ta còn không chỉ một lần cảm khái, nếu trước đây hắn theo sư phụ học y hạ khổ công phu như vậy, tất nhiên đã sớm thành tài, cũng sẽ không đi lệch đường. . .”
“Lệch đường?” Hứa Vân Noãn hiếu kỳ trong lòng, “Không biết Ôn đại phu nói lệch đường là chỉ cái gì?”
“Lúc này không phòng bị ta nữa sao?” Ôn Như Xuân tự tiếu phi tiếu.
“Sư huynh của gia gia ta, ta ở đây đều phải xưng một tiếng sư bá, người tất nhiên sẽ không gạt hậu bối như ta.” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà nắn vuốt đầu ngón tay, ngón tay không dấu vết đùa bỡn vòng tay trên tay.
Trong vòng tay có dấu độc châm, nếu Ôn đại phu tâm tồn ác ý, nàng có thể khắc địch chế thắng.
bookwaves.com
Ôn Như Xuân nhìn qua đây, không khỏi lắc đầu cười cười, đứng dậy đi tới nội gian, từ một ám các cực kỳ bí ẩn, lấy ra một xấp thư.
“Xem thử xem, có phải là bút tích của tam gia gia ngươi không?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng đứng lên nhận lấy thư, sau khi xem xong nội dung trong thư, xác nhận là chữ viết của tam gia gia không có lầm, tiếu ý trên mặt nàng tiêu thất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Nàng rất cung kính hành lễ.
“Vân Noãn gặp qua sư bá.”
Thần sắc của Ôn Như Xuân khẽ động, viền mắt không khỏi hơi phiếm hồng: “Đứng dậy đi, tam gia gia ngươi đã không tiếp thu người sư huynh này như ta, ta cũng không có tư cách nhận tiếng sư bá này của ngươi.”
Trong mắt của Hứa Vân Noãn lóe lên lệ quang: “Mới vừa rồi ta lừa sư bá, tam gia gia cũng không phải là chưa từng nhắc đến người, hắn nói với ta nhiều lần rồi, là chính hắn có