CHƯƠNG 213: MỤC TÔN NHI TỰ MÌNH XUỐNG BẾP RỒI
Dịch giả: Luna Wong – mùng 1 của mọi người thế nào? Mùng 2 đã có dự tính gì chưa?
Lúc ly khai Hồi Xuân đường, Hứa Vân Noãn hơi rũ mâu xuống suy nghĩ, vành mắt như cũ mang theo hồng sắc chưa lui hết.
Mộ Vũ và Hàn Yên vẫn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy thần sắc này của tiểu thư nhà mình, trong lòng nhất thời nóng nảy.
“Tiểu thư, là đại phu của Hồi Xuân đường làm khó người?”
“Không có, sự tình đã đàm được rồi, chúng ta bây giờ nhanh đi về đi.”
“Nhưng tiểu thư hình dạng của người nhìn không giống như không có chuyện gì.”
Trong thần sắc của Hứa Vân Noãn như cũ mang theo một chút cảm khái: “Thực sự không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới Ôn đại phu dĩ nhiên là cố nhân.”
“Cố nhân?”
Mộ Vũ như cũ cảm thấy không yên lòng, còn muốn nếu hỏi hai câu, lại bị Hàn Yên một bên kéo lại ống tay áo.
Hàn Yên quay nàng lắc đầu, ra hiệu nàng đừng nói nhiều nữa, dáng dấp của tiểu thư, rõ ràng là không muốn nhiều lời, hỏi thêm nữa cũng hỏi không ra cái gì.
Về tới Mục gia, Hứa Vân Noãn để Mộ Vũ và Hàn Yên trở về Ngưng Thu viện, tự mình đi tới bên hồ nước.
Lúc này mới ngắn ngủn hai ba ngày, lá sen trong hồ đã mọc ra nơi trống một mảnh lớn, lúc này phiến lá xoè ra, từng cái một giống như cái nắp trản tròn trịa.
Một con hồ điệp bạch sắc từ từ bay tới, bay một vòng quanh một mảnh lá sen, nhẹ nhàng dừng ở bên góc.
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, cảm thấy tâm tình vững vàng rất nhiều.
Mục Trần Tiêu rất xa liền thấy được thân ảnh của Hứa Vân Noãn, một mình nàng tựa ở lan can, nét mặt đã không có mang theo tiếu ý nhất quán trong ngày thường, cặp mắt trong suốt kia cũng dần dần chìm yên tĩnh trở lại, mang theo một tia hoài niệm không nói ra được, đồng thời lại tràn đầy thương cảm.
Mục Trần Tiêu cảm thấy trong lòng như là bị châm hung hăng đâm nhói một cái, đau chi chít.
“Cô nãi nãi?”
Hứa Vân Noãn xoay người lại, thấy Mục Trần Tiêu, nét mặt theo bản năng liền phủ tiếu ý lên: “Tại sao tôn nhi cũng tới?”
“Rất xa thấy cô nãi nãi ở chỗ này, cho nên. . .” Ánh mắt của Mục Trần Tiêu nhìn Hứa Vân Noãn, mắt của nàng quyển hơi phiếm hồng, phảng phất bị ủy khuất cực lớn, lời che giấu đột nhiên biến thành lời thật lòng, “Trước bởi vì có công vụ, không có bồi cô nãi nãi đi Tứ Quý các, sau khi trở về một mực trong phủ chờ. . .”
“Ngươi một mực chờ ta?”
“Phải, ta muốn bồi ở bên người cô nãi nãi.”
“Không có gì, ta cũng không phải tiểu hài tử, còn nữa nói còn có Mộ Vũ và Hàn Yên chiếu cố.”
“Nếu là hôm nay ta bồi ở bên người cô nãi nãi, cũng sẽ không nhìn người khác để ngươi chịu ủy khuất. Cô nãi nãi làm sao vậy?”
Nghe lời nói thân thiết của Mục Trần Tiêu, lại nghĩ tới những lời hôm nay nói với Ôn Như Xuân, viền mắt của Hứa Vân Noãn lại không tự chủ được đỏ hồng.
“Hôm nay ta đi Hồi Xuân đường, gặp Ôn đại phu.”
“Ôn Như Xuân?”
Bookwaves.com
“Ân, vốn chỉ là bởi vì sự tình ở trước của Chu gia có chút hảo cảm với hắn, nhưng không nghĩ tới vừa gặp mặt lại nói ra một đoạn chuyện sâu xa.”
“Không biết có gì sâu xa?”
“Ôn Như Xuân là sư huynh của tam gia gia ta, y thuật và độc thuật của ta đều là tam gia gia dạy, chăm chú bàn, phải gọi hắn một tiếng sư bá.”
Mục Trần Tiêu hơi dừng lại một chút, không có gọi thẳng tên Ôn Như Xuân nữa: “Ôn đại phu. . . Hắn ở trong kinh thành rất có danh vọng, trước triều đình còn có ý thỉnh hắn vào cung tiến thái y viện, chỉ là Ôn đại phu lấy lý do không thích ràng buộc mà cự tuyệt, sau khi chân của ta bị thương, gia gia cũng từng thỉnh hắn tới giúp ta trị liệu, nghe nói hắn xuất thân từ Dược Vương cốc.”
“Ân, tam gia gia ta đã từng cũng là đệ tử của Dược Vương cốc, chỉ là sau này bị trục xuất sư môn.”
“Đây là vì sao?”
“Bởi vì ta tam gia gia bỏ qua y thuật, mà đổi thành nghiên cứu độc dược, lão cốc chủ của Dược Vương cốc cho là sư phụ ta đi đường bất chính, muốn mạnh mẽ cải chính hắn, tam gia gia không có đáp ứng, cuối cùng chỉ có thể bị trục xuất sư môn.”
“Thì ra là thế, chỉ tiếc, sau này Dược Vương cốc cũng tản, hôm nay chỉ lưu lại danh tiếng.”
“Đúng vậy, nếu tam gia gia biết tin tức này, trong lòng nhất định cực kỳ khổ sở.” Hứa Vân Noãn thở dài một tiếng.
“Nơi tản đừng lo, nhưng sợ lòng người tản, kỳ thực có Ôn đại phu ở, nếu hắn muốn trùng kiến Dược Vương cốc, không phải việc khó.”
“Ai biết được? Hôm nay ta đi gặp Ôn đại phu, từ trong miệng hắn biết được, khúc mắc nhiều năm của tam gia gia, kỳ thực đã sớm nên tản, trong lúc nhất thời trấn an trong lòng.”
Mục Trần Tiêu nhìn Hứa Vân Noãn, tay đặt ở trong ống tay áo không ngừng