Chưa kịp để Chấn Kiệt phản ứng lại thì cô đã thẳng tay đánh ngất cậu.
Nhã Kiều cẩn thận để cậu tựa người vào cột gỗ sau đó quay lưng rời đi nhanh chóng.
Không biết hôm nay có phải ngày hạn của cô hay không mà toàn gặp những chuyện đen đủi không đâu vào đâu.
Nhã Kiều vừa quay đầu lại thì đã dụng trúng một ngườì khác.
Hắn thuận tay ôm chặt lấy eo của cô.
"Tiểu nương tử muốn đi đâu? Ta sẵn sàng dẫn nàng đi."
Ngay trước mặt cô chính là Lãnh Huyết.
Cô không hề nghe thấy được bước chân của hắn khi đến gần, hắn giống như ma vậy, im hơi lặng tiếng mà tiếp cận cô một cách đột ngột.
Nhã Kiều trợn tròn hai mắt lên nhìn hắn.
"Tại sao lại là ngươi nữa vậy? Ngươi theo dõi ta đấy à?"
Lãnh Huyết mỉm cười đáp: "Không có mà, ta mới đến đây thôi! Không ngờ nương tử lại vội vã nhào vào lòng của ta đến như thế đấy."
Câu nói này của hắn làm cho Nhã Kiều nổi hết cả da gà.
Cô dứt khoát đạp mạnh vào chân của hắn.
"Ai mà thèm muốn ngươi cơ chứ! Cái đồ háo s@c, thả lão nương ra ngay, nếu không thì đừng có trách."
Ánh mắt của cô trở nên sắc lạnh mà cảnh cáo hắn.
Thế nhưng, mấy lời đe doạ ngoài miệng này của cô chẳng thể nào khiến một cửu vĩ hồ phải sợ hãi được.
Chỉ thấy Lãnh Huyết nở một nụ cười gian xảo, sau đó cưỡng hôn cô một cách mạnh bạo.
Mùi vị ngọt ngào thanh mát của bánh đậu xanh đang được hắn thưởng thức qua bằng lưỡi của bản thân.
Cám giác còn k1ch thích hơn của tối hôm qua nữa.
Nhã Kiều không thèm cắn hắn nữa, mà thay vào đó, cô lại thẳng tay nhéo từng miếng thịt của hắn.
Cơn đau truyền đến đại não khiến cho Lãnh Huyết phải miễn cưỡng dừng ngay hành động mà bản thân đang làm.
Khuôn mặt hắn nhăn lại, nụ cười gian xảo vừa nãy cũng trở nên méo mó, "Sao nàng có thể ra tay như thế với ta cớ chứ! Ta là phu quân tương lai của nàng cơ mà."
Nhã Kiều đẩy hắn ra xa, tức giận hét lớn về phía hắn: "Đừng có nằm mơ!!! Đó là chuyện xưa lắc xưa lơ rồi, ngươi còn không có bằng chứng cơ mà!"
Lãnh Huyết nhếch mép cười, "Có chứ, dấu ấn mà ta để lại ở trên trán của nàng vẫn còn nguyên đó thôi."
Nhã Kiều không thể phủ nhận câu nói này của hắn.
Quả thật dấu ấn chết tiệt đó vẫn lưu lại trên trán của cô, những mà cô không muốn chịu thua một cách dễ dàng như thế được.
Nhã Kiều vẫn cố gắng cãi lại cho bằng được:
"Dấu ần này là của một tiểu hồ ly khác, chứ không phải của ngươi đâu! Mặc dù cậu bé đã chết nhưng ta vẫn sẽ thủ thân như ngọc, không để ngươi đạt được mục đích."
Nhã Kiều rất tự tin về những điều mà mình đang bịa ra.
Mặc dù trong lòng cảm thấy có một chút áy náy, nhưng mà bản thân cô không còn lựa chọn nào khác.
Để tên háo sắc từ bỏ ý định thì cô đành phải làm thế thôi, mong rằng tiểu hồ ly sẽ không oán trách cô.
Trong lòng Nhã Kiều lúc này không ngừng khẩn cầu