Diễn xuất khóc lóc đau khổ của cô thực sự rất chân thực, đến cả một đại hồ ly nghìn năm cũng phải tin một cách ngốc nghếch.
Từng lời nói mà cô bịa làm cho hắn phải ngớ luôn cả người.
Mặc dù lời nói của cô nghe rất hợp lý, nhưng nó chỉ phù hợp khi hắn thực sự phản bội cô mà thôi.
Còn trong trường hợp giở khóc giở cười này thì nó lại là một vấn đề nghiêm trọng khác.
Lãnh Huyết biết rõ bản thân không thể nào đấu lại võ mồm của Nhã Kiều được, hắn chỉ còn cách dùng hành động thiết thực để chứng minh sự trong sạch của bản thân mà thôi.
Chỉ thấy Lạnh Huyết búng nhẹ tay một cái, cơ thể của hắn teo nhỏ lại trong nháy mắt, trở thành hình dạng của Bán Nguyệt.
Hắn nhỏ giọng giải thích lại với Nhã Kiều:
"Nàng xem đi, bây giờ trông ta không khác gì Bán Nguyệt đúng không? Ta là Bán Nguyệt, cũng là cửu vĩ hồ đấy, nàng đã hiểu chưa?"
Nhã Kiều trợn tròn hai mắt lên nhìn sự biến đổi đột ngột trước mặt.
Đôi mắt, một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết khiến cô không thể nào phủ nhận được rằng, hắn rất giống Bán Nguyệt.
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kĩ lại thì hồ ly có thể cải trang thành nhiều người khác nhau mà, khả năng Lãnh Huyết cố tình biến thành hình dạng của con trai mình cũng chẳng có gì sai.
Nhã Kiều vẫn giữ vững suy nghĩ của bản thân mà đáp lại hắn:
"Ngươi đừng có mà nói dối! Hồ ly giỏi nhất là chiêu trò mê hoắc con người mà, đừng hòng dùng chiêu này qua mắt được ta!!!"
Lãnh Huyết bình tĩnh đáp lại cô: "Không một con hồ ly nào có thể biến thành hình dạng đặc biệt này của ta được, nhất là màu mắt.
Nó là đặc trưng của mỗi con hồ ly nên không có con nào có thể thay đổi màu mắt của bản thân thành màu đỏ."
Nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì Lãnh Huyết là người đứng đầu trong dòng tộc hồ ly.
Một giống loài đặc biệt, dễ dàng tu luyện thành hình người.
Mọi người trong tộc hồ ly đều có màu mắt xanh nước biển, riêng Lãnh Huyết lại có màu mắt đặc biệt và duy nhất trong tộc, không một ai có thể hoá trang thành hắn, bắt chước được màu mắt đặc biệt này.
Tất cả điều này cũng đã đủ chứng minh với Nhã Kiều rằng, hắn chính là Bán Nguyệt, tiểu hồ ly đã chết vì cô.
Để thuyết phục hơn, Lãnh Huyết còn kể cho cô nghe từng chuyện đã xảy ra khi đi cùng với cô.
Điều này làm cô vô cùng sửng sốt vì tất cả những gì hắn nói đều đúng, không hề lệch một chút nào hết.
Nhã Kiều sốc đến nỗi lời nói cũng trở nên hỗn loạn theo:
"Không...không phải đấy chứ??? Sao...sao có thể như thế được!!!"
Lãnh Huyết vẫn ở trong hình dạng của Bán Nguyệt, tiến đến nắm lấy tay áo của cô.
Giọng nói của hắn trở nên vô cùng ngọt ngào trộn lẫn vào trong đó là một chút sự buồn bã:
"Tỷ tỷ quên đệ rồi sao? Đệ đã liều mạng cứu tỷ, vậy mà bây giờ tỷ lại phũ phàng