**1**.
Tôi là một Omega.
Suốt 26 năm cuộc đời này, tôi vẫn luôn là một Omega.
Cho đến khi tôi đánh dấu một Omega khác.
**2**.
Bác sĩ đưa cho cha tôi tờ giấy xét nghiệm.
Cha tôi truyền cho mẹ tôi.
Mẹ tôi lại truyền cho anh trai tôi.
Anh trai tôi lại truyền cho anh dâu trưởng.
Anh dâu trưởng định truyền cho tôi thì bị em gái tôi cướp mất.
Sau đó nó liền đưa tờ giấy xét nghiệm cho bạn trai nó.
Bạn trai nó lại truyền sang cho em trai tôi.
Em trai tôi lại truyền cho cháu trai lớn của tôi.
Cháu trai lớn của tôi lại đưa cho cháu trai nhỏ của tôi.
Sau đó cháu trai nhỏ của tôi liền nhìn tôi bằng cặp mắt quái vật.
Thằng anh nó cũng thế.
Em trai tôi cũng vậy.
Bạn trai em gái tôi thì đang dỗ dành em gái tôi, người đang sốc đến phát điên rồi.
Anh dâu trưởng của tôi thì kinh hoàng đến mức động thai, được anh trai tôi mang đi.
Cha mẹ tôi thì nắm tay nhau cùng chết lặng.
Ngay cả con chó mẹ tôi nuôi cũng sủa inh ỏi.
Từ đâu đến cuối tôi đều không được chạm vào tờ giấy xét nghiệm của mình.
Nhưng như vậy là đủ hiểu rồi.
**3**.
Tỉ lệ sai xót của xét nghiệm giới tính là 0.0000001
Tỉ lệ một Alpha phát triển muộn, pheromone phát ra không mạnh mẽ, cũng không cảm nhận được pheromone của người khác là 0.05.
Lấy 0.0000001 nhân với 0.05.
Thì ra tôi. (*5e-9*)
Hỏi làm sao, tôi từ khi sinh ra đến lúc dậy thì, đến tận lúc này, từ bề ngoài đến tính cách không có chút tẹo teo nào là giống Omega cả,
Cùng không có kì phát tình hằng tháng.
Gặp gỡ một Alpha ưu tú, tính tình tốt, điều đầu tiên nghĩ đến là tên khốn kia dám cao hơn mình.
Đã vậy gặp một Omega tính tình trẻ con, ấu trĩ, còn có chút điên điên, điều đâu tiên cảm thấy...
...là xao xuyến.
**4**.
Cuộc sống hằng ngày của tôi không vì chuyện này mà đảo lộn.
Dù gì trước giờ tôi cũng sống như một Alpha rồi.
Thế nhưng vẫn có một vấn đề nho nhỏ.
Tôi sinh ra trong một gia đình Alpha ưu tú.
Các thành viên Alpha trong nhà gồm có:
Cha tôi.
Anh trai tôi.
Em gái tôi.
Em trai tôi.
Và tôi.
Các thành viên Omega trong nhà gồm có:
Mẹ tôi.
Anh dâu trưởng tôi.
Vài tháng nữa thì sẽ có thêm bạn trai của em gái tôi.
Thế nhưng cả nhà vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.
Bọn họ còn muốn tôi kết nạp thêm tiểu thiếu gia mới chịu.
Dù gì tôi cũng đánh dấu người ta rồi.
**5**.
Thật ra tôi đối với chuyện này vô cùng tán thành.
Ban đầu tôi bị trúng thuốc, đè cậu ấy ra đánh dấu là do tôi không kiềm chế được.
Thế nhưng sau đó đầu óc tỉnh lại, nhìn cậu ấy vừa khóc vừa van xin, tôi vẫn tiếp tục làm thêm vài trận, thì vẫn là do tôi không kiềm chế được.
Hơn nữa tập đoàn hai bên nhà chúng tôi còn là đối tác, quan hệ không tồi.
Bởi vậy vài ngày sau, cha mẹ dẫn theo tôi, qua nhà bên đó nói chuyện đàng hoàng.
Phụ huynh bên đó cũng dễ chịu, dù gì con