**Lời tác giả**: Mình được hơn 70 follower rồi, không biết từ giờ đến năm mới có được 100 không. Ai đã chịu khó đọc đến phần thứ 62 rồi mà vẫn chưa follow tác giả..thì...thì còn đứng đó nhìn cái gì nữa?!
Đi ấn follow đi! Mình chờ! *chụt chụt*
_______________
**1**.
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn. Hấp thụ linh khí của đất trời nghìn năm nay mà tu luyện thành tinh.
Chỉ cần ta tiếp tục thanh tĩnh ở nguyên nơi này thêm mười ngày nữa ta liên phi thăng thành thần.
Oai phong lẫm liệt.
Cao ngạo giữa chúng sinh!
Mười ngày nữa!
Chỉ mười ngày nữa thôi!!
Ơ mà...
Hỡi cái vị thiếu niên anh hùng mặt mày sáng lán kia ơi...
Tai sao ngươi lại bứng gốc ta vậy...?
**2**.
"Sư huynh! Đệ đã hái được Tuyết Linh Hoa trở về rồi!!"
"Tốt lắm, như vậy là sư muội được cứu rồi!"
Ta ở trên núi cao, từng gặp qua Tuyết thần nương nương. Nương nương nói cái bọn con người thường xuyên vô cớ chạy đi bứng gốc giống loài bọn ta. Bọn chúng tin rằng bọn ta là thần thảo dị dược có thể cải tử hoàn sinh, trị được bách bệnh.
À thì ta đúng là có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể trị được bách bệnh.
Nhưng mà với điều kiện ta phải hy sinh thân mình, hồn phách nghìn năm tan thành mây khói!!!
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa chỉ còn có mười ngày nữa thôi là phi thăng rồi!
Nhị vị huynh đài ở đây, sư muội các người bệnh có nặng lắm không? Nếu nặng thì các vị đi kiếm bông khác được không??
Tổ sư bọn bây! Kiếm cái bông nào mà còn lâu ơi là lâu mới thành thần ấy!!!
**3**.
"Sư huynh, Tuyết Linh Hoa này phải xử lý thế nào?"
"Còn thế nào, ngươi mau để nó vào chén nước, cánh hoa tan ra liền dùng được!!"
Nước!! Ôi không! Đừng là nước!!!
"Sư huynh, chén nước đây này, huynh mau bỏ vào đi!"
"Được rồi!!"
Không!! Đừng mà!! Các người đừng bỏ ta vào nước. Các người bỏ ta vào nước, thì ta sẽ...ta sẽ...!!
"Sư huynh, bỏ hoa vào rồi, bao giờ thì nó mới tan ra?"
"Hừm..."
Thì ta sẽ không bị làm sao hết ớ!
**4**.
Mụ nội cái đám ngu đần. Ta đường đường là Tuyết Linh Hoa, sống trên tuyết con mẹ bà nó sơn, quanh năm toàn là tuyết với tuyết. Ta mà phản ứng với nước thì ta đi đời từ thuở nào rồi!!
Nhưng nhờ cái sự kém hiểu biết kia mà sinh mệnh của ta được kéo dài thêm chút nữa. Thế nhưng ta lại không yên tâm chút nào. Ta bây giờ như cá nằm trên thớt, đợi nhà bếp nghĩ ra sẽ chế biến thế nào, một nghìn năm tu luyện liền hóa hư không.
"Các ngươi đang làm gì đó!"
"Văn Thụ...sư thúc!!"
Đúng lúc này thì cứu tinh của ta xuất hiện.
**5**.
Người kia anh tuấn, khí chất bình thản mà thanh cao tựa đại mộc trong rừng.
"Các ngươi đang quậy phá cái gì thế?"
Hai tên sư huynh sự đệ kia liền run cầm cập nói: "Sư..sư thúc. Sáng nay sư muội không hiểu sao nằm trên giường nói đau bụng, mặt mũi tái xanh. Đồ nhi hỏi nàng bị làm sao. Nàng nhất nhất không nói. Thế nhưng y phục nàng thay ra lại toàn là máu...'
Ta nói...tiểu ca này, ta chỉ là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn thôi mà còn hiểu sự đời hơn huynh.
Sư muội của ngươi đâu cần Tuyết Linh Hoa! Nàng chỉ cần một chén nước gừng làm ấm bụng thôi!!
Sư thúc liền nghiêm giọng trách mắng: "Hồ đồ, chuyện khuê phòng của nữ nhi, nam tử các