**Lời tác giả**:
Tui dập đầu xin lỗi top 10.
Bữa nay tui lo viết truyện, quên chụp ảnh màn hình, cái bxh tuần đúng 11 giờ là nó reset, mất tiêu hết dữ liệu rồi.
Bây giờ ai trước ai sau tui không biết nữa.
Ai nằm trong top 10 mà nhớ vị trí của mình thì nói lại giúp tôi nghen. Tui gom góp được người nào thì hay người đó.
Mọi người thứ tội cho tui...
__________________
**1**.
Cánh hóa đào bị gió cuốn bay đi, phấp phới trong không gian, đẹp như hồng tuyết.
Tôi ngồi dưới gốc cây anh đào, nhìn về phía thiếu niên rạng rỡ trước mắt.
Hắn cầm thanh kẹo hồ lô nhai nhồm nhoàm trong miệng: "Thanh Huyên, ngươi nhìn đi, cảnh quan trước mắt chính là giang sơn Yên quốc chúng ta! Cái nơi cực kỳ cực kỳ rộng lớn này sau này sẽ thuộc về ngươi."
Tôi mỉm cười gật đầu.
"Sau này ngươi thừa kế ngôi vị, nhất định phải cho ta làm đại tướng thống lĩnh tam quân. Ta rất rất lợi hại! Có thể giúp người giữ gìn bờ cõi!! Nhớ đó, tuyệt đối phải để ta làm đại tướng quân, không cho người khác làm!"
"Thế nhưng..." Tôi nhỏ giọng, đắn đo nói: "Sa trường hiểm trở, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa ngươi làm đại tướng quân, cứ cách vài hôm lại phải bôn ba ngoài biên giới. Ta lại muốn cho ngươi ở trong cung làm ngự tiền nhất đẳng thị vệ, như vậy mỗi ngày...chúng ta đều có thể kề cận bên nhau."
Hắn nghe như vậy trên nét mặt tự nhiên thoáng qua ve hụt hẫng, hai tay chống hông, trề môi.
Lồng ngực tôi bất giác cảm thấy hồi hộp.
Chí Kiên vậy mà lại đột ngột mỉm cười, chạy lại chỗ tôi: "Như vậy cũng được."
Hắn cầm thanh kẹo hồ lô trên tay, chạm vào môi tôi, lớp đường ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi.
"Miễn là có thể bảo vệ cho Thanh Huyên một đời bình an, ta làm cái gì cũng được!!"
Vừa nói, hai mắt vừa tỏa sáng.
Đẹp đẽ tựa ánh mặt trời.
**2**.
Ở trong cung điện này, thật kì lạ.
Có những lúc cảm thấy xung quanh ngập tràn ánh sáng.
Thế nhưng, chớp mắt một cái lại thấy mình bị chôn vùi ở cõi tối tăm không cách nào thoát được.
**3**.
Tôi nghiêng đầu nhìn quyển sách trong tay.
Ai lại đặt quyển sách này vào tay tôi làm gì ấy nhỉ?
Tôi đâu biết đọc chữ đâu?
Đang ngây ngốc thì có người đến báo người đàn ông mặc hoàng bào lại đến.
Tôi liền đặt quyển sách xuống chạy ra ngoài.
**4**.
Tôi chạy vồ tới ôm người đàn ông mặc hoàng bào.
Hắn xoa đầu tôi, mắng tôi càn rỡ.
Tôi chẳng quan tâm lại ra sức dụi đầu vào ngực hắn.
Hắn nói tôi còn không biết quy củ như vậy sẽ cho người đánh tôi.
Không đâu.
Hắn sẽ không làm vậy đâu.
Mặc dù trước đây hắn rất đáng sợ...
Nhưng bây giờ hắn tốt với tôi lắm. Tôi chịu mấy vết xước trên tay cũng sẽ đau lòng, đừng nói là đánh.
Người đàn ông mặc hoàng bào liền cười, nói hắn chiều hư tôi rồi.
Sau đó hắn bảo tôi cùng hắn đi ăn cơm.
**5**.
Người đàn ông mặc hoàng bào biết tôi thích ăn nấm linh chi liền gấp cho tôi.
Tôi cũng hí hửng từ trên bàn gấp lấy một cái cánh gà thật lớn đưa vào chén hắn.
Cùng lúc này tôi tự nhiên nhớ ra vài việc.
Dù gì thì cũng gấp lên rồi. Tôi đặt cánh gà vào chén của Tây quốc hoàng đế, sau đó lại tiếp tục dùng cơm.
**6**.
Hoàng đế Tây quốc hỏi tôi đã đi thử quần áo mới chưa.
Tôi gật đầu.
Hắn ta nhìn tôi một thoáng rồi lại hỏi quyển sách hắn đưa tôi đã đọc xong chưa?
Tôi lắc đầu.
Hắn đột ngột hỏi tôi có câm không.
Tôi dừng đũa.
Hai mắt nhìn xuống bàn.
Sau một hồi đắn đo, thì mở miệng nói.
"Không"
Trong mắt hắn thoáng qua vẻ hài lòng.
**7**.
Đêm nay, tôi đang đọc sách thì Tây quốc hoàng đế lại đến chỗ tôi.
Bảo tôi ngoan ngoãn giúp hắn cởi y phục.
Tôi lạnh giọng nói nếu hắn muốn một kẻ ngoan ngoãn vâng lời, thì phiền hắn đợi thêm vài canh giờ.
Hắn nhếch môi.
Bóp cằm tôi.
Nói rằng.
Tôi lúc kia thật sự rất đáng yêu.
Nhưng chính cái ánh mắt này mới thật sự khiến hắn sôi sục tim gan.
Bằng không, hắn nuôi Chí Kiên, chẳng phải rất tốn cơm sao.
**8**.
Tôi rõ ràng ban nãy đang ngồi chơi chong chóng.
Không hiểu tại sao bây giờ lại nằm trên giường rồi.
Người đàn ông mặc hoàng bào đang nằm ngủ bên cạnh tôi.
Tôi len lén nằm sát lại rút đầu vào dưới cánh tay hắn.
Không ngờ lại khiến hắn tỉnh giấc.
Hắn xoa đầu tôi, nói nếu tôi có thể dùng nét mặt điềm đàm, thanh tĩnh kia mà làm ra cử chỉ này thì tốt biết mấy.
Tôi chớp chớp mắt, không hiểu cho lắm.
**9**.
Chong chóng tre của tôi bay ra ngoài mất rồi.
Tôi muốn đi ra ngoài nhặt.
Nhưng người đàn ông hoàng bào đã cấm không cho tôi đi ra ngoài.
Cũng tại vì tôi cứ hay đi lạc.
Tôi buồn bã đứng ở cổng, ngó ra ngoài.
Mấy đại ca đứng giữ cổng cứ nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi.
Họ hỏi tôi có chuyện gì sao.
Tôi trề môi, lắc đầu, mắt cứ ngó ra ngoài.
Mấy canh giờ sau người đàn ông mặc hoàng bào lại đến.
Hắn hỏi tôi tại sao lại