Edited by Raine Wu
- -----------
Vừa nói xong, một quyền phong mạnh mẽ lao thẳng về phía người phụ nữ giống cương thi kia.
Mặc dù vậy, khuôn mặt của người phụ nữ vẫn không thay đổi chút nào, dưới lớp trang điểm đậm, đôi mắt đen trợn tròn hai lần, động tác cứng nhắc mà xích qua bên cạnh một chút, không ngờ tới Hề Gia đột nhiên đổi hướng, một quyền đánh vào khuôn mặt cậu bé.
Đàn ông con trai mà đi đánh trẻ con, nếu ở ngoài xã hội thì bị lên án từ lâu rồi.
Tuy nhiên, lúc này nắm đấm chỉ dùng nửa sức mạnh của Hề Gia đánh vào mắt trái của cậu bé lại không hề đổ một giọt máu nào.
Hề Gia thu tay, cúi đầu nhìn cậu bé.
Chỉ thấy hốc mắt bên trái của cậu bị trũng xuống, tròng mắt rớt ra phân nửa, đầu cậu bé cọt kẹt cọt kẹt ngẩng lên, ấm ức mà nói: "Anh, sao anh đánh em..."
Hề Gia không hề do dự, đấm nó thêm một phát.
Người phụ nữ lập tức kéo cậu bé chạy đi, Hề Gia đuổi theo, một làn sương đen dày đặc từ đâu bay ra, chắn ngang tầm mắt cậu.
Mọi thứ trở nên tối đen như mực, không có hành lang tầng bảy, không có ô cửa, đó là một không gian xa lạ.
Hề Gia cảnh giác quan sát xung quanh, bốn phía hoàn toàn trống trải, khí đen lạnh lẽo ngập tràn mọi ngóc ngách.
Không gian này rộng lớn đến kinh ngạc, Hề Gia đi một lúc lại giống như đang ở chỗ cũ, bị màn âm khí đen bao phủ.
"Quỷ Đả Tường*?"
*Quỷ Đả Tường: Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được.
Hiện tượng này trước hết là có thật.
Đã có nhiều người gặp phải.
Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.
Túng Túng từ trong túi thò đầu ra, cẩn thận nhìn xung quanh.
Vô Tướng Thanh Lê ở giữa các móng vuốt của Túng Túng không ngừng rung động, giống như tán thành suy nghĩ của Hề Gia.
Hề Gia cúi đầu nhìn Vô Tướng Thanh Lê: "Ta không biết sử dụng phép thuật, ngươi có thể chỉ cho ta phương hướng không?"
Vô Tướng Thanh Lê rung lên một lúc, đột nhiên bay lên, chỉ về một hướng.
Hề Gia đi theo sau nó về phía trước, dần dần sương mù đen càng dày đặc, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Hề Gia không nghi ngờ gì về hướng đi của Vô Tướng Thanh Lê, mặc dù hướng cậu đi càng ngày sương mù càng nhiều.
Tiếp tục đi thêm năm phút nữa, sương mù đen lúc này mỗi lúc một dày đặc đến nỗi Hề Gia không thể thấy Vô Tướng Thanh Lê được nữa, lúc này chỉ có thể nhờ Vô Tướng Thanh Lê kéo mình đi, đột nhiên cậu nghe thấy một âm thanh run rẩy sợ hãi.
Hề Gia đi về phía âm thanh phát ra, khi bước được lúc, trời đất như được rộng mở ra, màn sương dày đặc lập tức biến mất.
Tại nơi vắng vẻ đó, lão đạo sĩ đội khăn cửu lương*, áo bào xám đang hoảng loạn nhìn lên trời, điên cuồng vung phất trần cũ nát, bị dọa tới mức ngã lăn ra đất xong lại lần nữa bò lên, sợ hãi lắp bắp: "Tôi chỉ lừa một ít tiền thôi, tôi không hại ai cả, không hại ai cả..."
*Khăn cửu lương: hay còn gọi là khăn cửu dương.
Trong Đạo giáo, chín (cửu) là con số lớn nhất, và nó cũng là số dương, tượng trưng cho bầu trời.
Vì vậy, việc đội khăn cửu lương thể hiện tư tưởng của Đạo giáo về sự hợp nhất giữa thiên nhiên và con người, đồng thời chứa đựng ý nghĩa Đạo gia phụng sự trời cao.
Vừa gào thét trong không trung, lão đạo sĩ vừa lấy ra đủ loại bùa chú trong túi mình.
Lá bùa của hắn bay lên, nó tự bốc cháy, vô cùng kì diệu nhưng khi kết hợp với bộ dáng kia, lại giống như lão giang hồ bán nghệ lừa đảo.
Hề Gia cau mày.
Tuy rằng lão đạo sĩ là một kẻ lừa đảo nhưng có vẻ như không nên ném hắn vào đây.
Cậu bước tới nói chuyện với hắn, tuy nhiên lão đạo sĩ dường như hoàn toàn không nhìn thấy cậu, cũng không nghe thấy cậu nói gì, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Sau nhiều lần cố gắng nhưng không được gì, Hề Gia quyết định xoay người rời đi.
Vô Tướng Thanh Lê kéo cậu tiếp tục bước đi về phía trước, từ từ đi khỏi vị đạo sĩ già và không còn nghe thấy giọng nói của hắn nữa.
Lần này thì mất nhiều thời gian hơn, trong bóng tối, Hề Gia mở điện thoại, tất nhiên là không có tín hiệu, màn hình điện thoại hoàn toàn đóng băng, đồng hồ cũng không chạy.
Đi được khoảng nửa giờ, bỗng từ xa truyền đến một tràng cười, một gia đình năm người hạnh phúc xuất hiện trước mặt Hề Gia.
Hai đứa trẻ từ bảy đến tám tuổi đang chạy chơi trong phòng, trong căn nhà nhỏ, một người phụ nữ trung tuổi đang nấu ăn trong bếp còn chồng cô ta thì đọc báo trong phòng khách.
Một ông già tóc bạc đang ngồi trên ghế sofa cùng chơi game với hai đứa cháu nhỏ của mình.
Một tiếng trước, hai vợ chồng vẫn còn đánh nhau ở dưới lầu, chửi nhau đến chết.
Giờ đây, họ như một cặp đôi kiểu mẫu yêu nhau với một gia đình mỹ mãn và cuộc sống hạnh phúc.
Những người phụ nữ mang thức ăn đến bàn, những đứa trẻ reo hò "Ăn cơm thôiii" rồi trèo lên ghế.
Người phụ nữ giả bộ tức giận: "Rửa tay chưa mà ăn?".
Hai đứa nhỏ bất đắc dĩ chạy vào phòng tắm rửa tay.
Một gia đình năm người ngồi quanh bàn ăn, ăn uống trò chuyện vui vẻ.
Hề Gia nhìn bọn họ cười nói chuyện phiếm, một lúc lâu sau mới cầm lấy Vô Tướng Thanh Lê dán chặt vào lòng: "Ngươi có thể giúp ta hoàn toàn che chắn âm khí, không cho ta nhìn thấy quỷ, đúng không?"
Vù!
Một sức mạnh vô hình vỡ ra từ mười tám mặt của viên xúc xắc đồng, khi Hề Gia mở mắt ra lần nữa, cậu thấy trước mặt không còn một căn nhà ấm áp nào nữa.
Người đàn ông và người phụ nữ đang nói chuyện với không khí, cô ấy la đứa con trai không tồn tại của mình kỳ thi tuần trước sao thi không tốt, còn người kia thì tự nói với không khí rằng mai sẽ dẫn ba đi khám.
Khẽ thở dài, Hề Gia đem Vô Tướng Thanh Lê đặt lại vào trong túi.
Trong nháy mắt, căn nhà, ông nội và hai đứa cháu lại hiện ra.
Bóng dáng của hai đứa cháu trai yếu ớt đến mức như sẽ tan vỡ trong một giây tiếp theo nhưng bóng dáng của người ông lại vững chắc hơn rất nhiều.
Không định dừng lại lâu, Hề Gia lại đi tìm hai mẹ con kia.
Khi cậu xoay người rời đi, người ông trong gia đình năm người kia gật đầu cảm ơn cậu, rất nhanh sau đó, quay người chỗ khác nghe tiếng cằn nhằn của con trai và con dâu.
Tuy chỉ mất mười phút để tìm thấy lão đạo sĩ và hơn nửa tiếng để tìm thấy hai vợ chồng, nhưng còn hai mẹ con kia đã không còn tăm tích.
Tiếp đó, Hề Gia đi trong làn sương đen rất lâu.
Cậu không biết cụ thể thời gian nhưng ít nhất đã một tiếng rồi, cậu không ngừng ở trong không khí nồng đậm này tìm kiếm, Vô Tướng Thanh Lê chỉ sai phương hướng hết lần này đến lần khác, do đó không thể tìm thấy đối phương.
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên, Hề Gia nghe được một tràng tiếng bước chân yếu ớt.
Cậu cảnh giác nhìn lại, ngón tay siết lại thành nắm đấm, khí âm đỏ như máu vây xung quanh.
Âm thanh kia càng ngày càng gần.
Xuyên qua sương mù đen, Hề Gia hoàn toàn không nhìn thấy đối phương, cho đến khi giọng nói truyền đến, cậu liền tung một cú đấm nhưng người kia tránh được.
Người kia tiến lên một bước, ngạc nhiên vui mừng: "Hề Gia? Tôi rốt cục cũng tìm được anh!"
Hề Gia ngạc nhiên: "Bùi Ngọc? Có thật là anh không?" Cậu vừa nói vừa lấy Vô Tướng Thanh Lê từ trong túi ra và ném vào Bùi Ngọc.
Gương mặt Bùi Ngọc lộ vẻ hoảng sợ, né tránh: "Anh làm gì thế!"
Hề Gia nhẹ giọng nói: "Nếu anh thật là Bùi Ngọc, không phải quỷ, vậy tại sao lại né tránh Vô Tướng Thanh Lê?"
Bùi Ngọc tức giận nói: "Vô Tướng Thanh Lê nện lên quỷ