Edited by Raine Wu
- -----------
Sự việc cấp bách, không giống Bùi Ngọc chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, Diệp Kính Chi xoay tay bày ra kết giới, trực tiếp phong ấn hai mẹ con vào trong.
Bên trong kết giới, cậu bé vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất liều mạng mà cắn thịt giống như một con chó vô nhân tính, còn người phụ nữ cứ nhào tới kết giới hết lần này tới lần khác nhưng đều bị nhốt lại bên trong.
Diệp Kính Chi nhìn hai mẹ con này, kháp lộng thủ quyết, không niệm chú, giơ ngón tay về phía kết giới.
Một lúc sau, một đường màu xanh đậm hiện lên từ trên người cậu bé, nối với cánh tay đẫm máu của người phụ nữ.
Hề Gia ngạc nhiên, chợt hiểu ra điều gì đó, Diệp Kính Chi vẽ một câu thần chú khác trên không.
Chỗ hắn vẽ bỗng xuất hiện phù văn màu vàng, khi nét cuối cùng được hoàn thành, ánh sáng vàng chiếu sáng cả căn phòng, ở cánh tay phải bị chặt của người phụ nữ, ánh vàng hội tụ thành một bàn tay đang nắm một cậu bé.
Cảnh tượng này hết sức trào phúng.
Trên thực tế, cậu bé đang nằm trên mặt đất ăn thịt mẹ nó, còn dưới ánh vàng, người phụ nữ đang nắm tay đứa trẻ.
Nhìn thấy ánh vàng tự dưng xuất hiện trên tay phải mình nắm tay cậu bé, hành động của thiếu nữ đang nhào tới kết giới đột nhiên dừng lại, cô nhìn nơi ánh sáng vàng hội tụ thành cậu bé, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, gào khóc.
Diệp Kính Chi một một chút rồi quay lại nói: "Dắt linh là một bí thuật của phái cản thi ở Tương Tây*, thường dùng máu nuôi thi thể, từ đó dắt tay yêu ma, thao túng thi thể, dẫn bọn chúng về quê an táng."
*Cản thi Tương Tây: này bên ngoài có thông tin nha không phải tác giả tự chế đâu, tuy chưa được khoa học kiểm chứng cũng chưa thấy ngoài thực tế nhưng nó cũng trở thành nguyên mẫu của nhiều bộ phim kinh dị.
Các bạn coi phim hongkong cổ trang thấy có một ông pháp sư đi trước dắt mấy cương thi nhảy nhảy đằng sau là lấy cảm hứng từ Cản thi này, mục đích là đem những thi thể ở nơi khác về quê nhà an táng.
Còn Tương Tây nằm ở phía tây Hồ Nam ha (nguồn Baike, Wikipedia)
Một giọng nói thanh lãnh vang lên trong màn sương mù đen dày đặc, Hề Gia chăm chú lắng nghe.
"Cắt thịt dắt linh thật ra rất ít xuất hiện, dắt linh không tính là bí pháp nguy hiểm, chỉ cần cho một ít máu là được.
Tuy nhiên do người mẹ không có pháp lực để dắt linh nên phải dùng dao cắt thịt để dẫn dắt linh hồn, mỗi ngày cầm tay phải đứa bé làm trung gian dắt linh, máu thịt làm dẫn, đem hồn phách đứa nhỏ lưu lại thế gian."
Trước khi Diệp Kính Chi đến, Hề Gia đi theo Bùi Ngọc, nhìn tên thần côn này cầm la bàn đi lòng vòng; sau khi Diệp Kính Chi đến, xoay tay cái là xuất hiện kết giới, đem hai mẹ con phong ấn lại, còn nhàn nhã giảng giải một chút tình trạng của hai mẹ con này.
Nghĩ đến đây, Hề Gia không khỏi quay đầu nhìn Bùi Ngọc bên cạnh: Anh với hắn sao lại thua xa vậy chứ?
Bùi Ngọc trợn tròn mắt: Tôi mà có thể so sánh với hắn sao? Hắn là Diệp Diêm Vương đó! Anh thử hỏi có bao nhiêu người trong giới Huyền học dám so với hắn, muốn ôm đùi hắn còn không có cửa!
Hề Gia hận sắt không thành thép mà lắc đầu.
Đây nếu là con của cậu, cậu chắc chắn sẽ tát nó để nó chui lại về bụng mẹ nó.
Đúng là thứ không có tiền đồ.
Diệp Kính Chi lúc này mới nhìn Bùi Ngọc, trên mặt lãnh đạm không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng gật đầu: "Bùi đạo hữu"
Bùi Ngọc cười gượng hai tiếng, cơ thể không tự giác mà lùi về phía sau Hề Gia, đồng thời cười nói: "Diệp Diêm Diêm Diêm Diêm Diêm...!Diệp đạo hữu!"
Diệp Kính Chi dường như không nghe thấy đối phương nói, nhẹ giọng: "Tôi cảm giác được Huyết Tích Tử bị vỡ, liền tới xem xem có chuyện gì, không ngờ lại là Bùi đạo hữu."
Bùi Ngọc lập tức trả lời: "Tôi mua thì mua thôi.
Tôi mua nó với 72 điểm.
Tiểu quỷ này mạnh hơn tôi tưởng, không hiểu sao nó có thể phá vỡ Huyết Tích Tử của Diệp đạo hữu, thật là không biết trời cao đất rộng.
Diệp đạo hữu, tôi sẽ thu phục đứa nhỏ này để nó không còn tác quái nữa.
Hừ! Tiểu quỷ, ngươi nạp mạng đi!"
Nói xong, Bùi Ngọc vén tay áo lên xông vào kết giới.
Hề Gia: "..."
Diệp Kính Chi bình tĩnh liếc nhìn, để cho đối phương lấy điểm.
Hắn quay đầu nhìn Hề Gia một hồi, lông mày nhíu lại nói: "Âm khí của cậu so với trước kia càng ngày càng đậm.
Trước mắt đeo viên xá lợi này lên người, sau đó mỗi ngày tôi sẽ làm phép lên nó.
Sau 49 ngày, nó sẽ giống như khối Thái Sơn kia, hấp thụ âm khí của cậu.
Bây giờ nó cũng có thể giúp cậu che đậy được phần lớn âm khí."
Địa điểm gặp lại kì này có chút lúng túng, Hề Gia cầm lấy viên xá lợi trong suốt từ tay Diệp Kính Chi, có chút ngượng ngùng: "Cái này...!có quý lắm không?"
Diệp Kính Chi nói: "Lệ quỷ thích ăn những người phàm có âm khí nặng.
Sau khi ăn xong, có thể tăng thêm công lực, khó đối phó hơn.
Nếu như không có thứ che được âm khí của cậu, sợ là sẽ có vô số lệ quỷ đến đây tìm cậu, giới huyền học sẽ đại loạn mất."
Hề Gia: "..." Tôi không phải có ý này!
Im lặng một lúc, khó khăn lắm Hề Gia mới thốt ra được: "Diệp đại sư thật là...!có tấm lòng từ bi."
Diệp Kính Chi: "..."
Sau một hồi ngượng ngùng, một giọng nam trầm thấp lãnh đạm vang lên: "Cảm ơn đã khen."
Hề Gia: "..."
Đúng là chuẩn mực đạo đức của giới Huyền học, không trật đi đâu được!
Trước đây Hề Gia chỉ mới gặp Diệp đại sư có một lần, sau đều là nghe từ Bùi Ngọc rằng hắn kinh khủng như thế nào, đáng sợ ra sao.
Bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, hai người không biết nói gì chỉ có nhìn nhau không nói thành lời, hồi lâu nghe tiếng nổ lớn, hai người lập tức quay lại nhìn.
Đầu tóc Bùi Ngọc như cỏ dại, vội la lên: "Chạy rồi! Người phụ nữ kia thừa dịp tôi không chú ý mang theo đứa con chạy mất rồi!"
Hề Gia: "..." Nói cho tui biết rốt cuộc giữ anh được cái gì đây!
Trong màn sương mờ mịt như vầy, đi đâu để kiếm được hai mẹ con đó đây? Được một lúc lại rơi vào bế tắc.
Bùi Ngọc vừa tức vừa lo lắng, Hề Gia lại càng không biết nói gì, chẳng lẽ chờ để giơ bảng nói với thiên hạ rằng "Tôi không quen thứ vô dụng này" nhưng Diệp Diêm Vương vẫn là Diệp Diêm Vương, Diệp Kính Chi mặt không thay đổi, giơ tay trái lên: "Vô Tướng Thanh Lê"
Viên xúc xắc đồng nhỏ nhắn và tinh xảo đang chơi đùa cùng với Túng Túng trong túi của Hề Gia, nghe thấy âm thanh này, nó chợt run lên hai lần.
Túng Túng chớp chớp mắt, tò mò nhìn xúc xắc nhỏ, Vô Tướng Thanh Lê bình tĩnh lại, quyết định chơi với Túng Túng thêm chút nữa.
Diệp Kính Chi: "......Vô Tướng Thanh Lê!"
Tiếng nói nghiêm nghị vang lên, một viên xúc xắc 18 mặt màu xanh đen đột nhiên bay ra khỏi túi của Hề Gia và rơi vào lòng bàn tay của Diệp Kính Chi.
Ngay khi ngón tay hắn vừa chuyển động, viên xúc xắc đồng ngay lập tức xoay tròn và lơ lửng trên không.
Viên xúc xắc đồng18 mặt không ngừng xoay tròn, đột nhiên một bên dừng ở trước mặt Diệp Kính Chi, hắn chỉ tay, đột nhiên từ bên trong rút ra một thanh trường kiếm màu vàng óng.
Ngay khi kiếm vừa ra khỏi vỏ...!xúc xắc bật ra.
Âm khí đen bốn phía đột nhiên dừng lại.
Tay phải Diệp Kính Chi cầm kiếm đâm thẳng về phía trước chém một nhát, kiếm khí uy lực, chiếu ánh vàng lên tận trời, bầu âm khí đen bị khoét thành một lỗ hỗng.
Ánh vàng chiếu đến đâu, âm khí tiêu tan đến đó.
Khi toàn bộ âm khí đen tiêu tán, Hề Gia phát hiện mình đang đứng ở cầu thang tầng bảy! Chậu sắt đốt tiền giấy vẫn còn ngổn ngang trong góc, cửa hai bên nhà đều mở toang, hai vợ chồng cùng lão đạo sĩ nằm trong góc hôn mê bất tỉnh, trên tầng bảy trống không hoàn toàn im ắng.
Diệp Kính Chi mở mắt ra liền nói: "Tôi đi đến chỗ này, mấy anh đi đến chỗ kia đi."
Rõ ràng trước kia chưa từng đến chung cư này, vậy mà Diệp Kính Chi khăn khăn bước đến cửa nhà của hai mẹ con kia.
Hề Gia: "Diệp đại sư quả là lợi hại, biết nhà nào là của hai mẹ con kia."
Bùi Ngọc run run rẩy rẩy: "Có Vô Tướng Thanh Lê của Diệp Diêm Vương rồi, không đi nữa, đáng sợ quá, tôi muốn về nhà!"
Hề Gia nhịn không được mà vỗ vào tay: "Vô lẹ!"
Vì Diệp Kính Chi đã chọn cánh cửa nguy hiểm nhất nên Hề Gia và Bùi Ngọc cũng phải chọn một cánh cửa để đi vào.
Cách bài trí ngôi nhà của hai vợ chồng này giống như nhà của Hề Gia nên cậu dễ dàng đi khắp phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai, nhà bếp, phòng tắm và phòng khách.
Lúc đi qua phòng khách, cậu đột nhiên dừng lại: "Nếu đây là một gia đình năm người cùng chung sống, phòng ngủ chính là của hai vợ chồng, phòng ngủ kia là của hai đứa con vậy còn người ông sống ở đâu?"
Không cần nghĩ ngọi gì nữa, Bùi Ngọc chỉ vào một cánh cửa trong góc: "Nơi này không phải có một cánh cửa nữa sao?"
Hề Gia cau mày: "Phòng tiện ích* trong nhà tôi ở đó, rộng có ba mét vuông."
*Phòng tiện ích: kiểu giống nhà kho, gác xếp, dùng để chứa những thứ không dùng đến nhưng ngại vứt đi.
"Vậy ở đâu, không lẽ lót nệm nằm dưới đất?"
Hề Gia không trả lời, cậu bước tới mở cửa.
Khi cửa mở ra, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ mái nhà chiếu vào, Hề Gia từ từ nheo mắt nhìn ông lão đang cuộn mình trên chiếc giường sắt.
Bùi Ngọc cũng đi tới, lúc