Edited by Raine Wu
- ----------
*Bệnh mèo: Ngôn ngữ mạng, thường để chỉ hành vi hoặc ngôn ngữ vượt qua những suy nghĩ thông thường.
Hề Gia không muốn can thiệp vào chuyện của giới Huyền học, sau khi Theo Dõi "Quỷ biết", cậu chưa từng bình luận gì, chỉ xem lướt lướt nhưng đồ tặng không lấy cũng phí, ống mực kia cũng hai mươi điểm một cái, Bùi Ngọc thân là top mười Bảng Mặc Đấu, một tháng kiếm nhiều nhất cũng một trăm điểm, như vậy có thể thấy ống mực này cũng thực sự đáng giá.
Hề Gia nhanh chóng điền địa chỉ và chờ bên kia giao hàng.
Có lẽ do quá sợ nên đến chiều Bùi Ngọc vẫn chưa về, còn giả vờ gửi một tin Wechat: 【Tôi gặp phải một lệ quỷ rất mạnh nên phải đuổi theo, khỏi chờ cơm tối.
】
Hề Gia mặt trơ ra:【Ừ, khi nào Diệp đại sư về phòng nghỉ ngơi tôi sẽ gọi cho anh.
】
Bùi Ngọc cực kỳ cảm kích:【Anh Gia trượng nghĩa!!! 】
Sau khi ăn xong Hề Gia định đi rửa chén nhưng mà bận nhắn tin lại cho Bùi Ngọc mà chưa kịp làm.
Khi cậu xuống bếp liền thấy Diệp Kính Chi đang cặm cụi rửa chén.
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đôi mắt phượng dài rũ xuống, ngón tay dài vốn dùng để bắt quỷ vậy mà bây giờ lại đang cẩn thận rửa từng cái chén cái đũa.
Giống như cái chăn bông chưa từng động qua, Hề Gia cảm thấy có chút băn khoăn, chính mình là người mời Diệp đại sư đến nhà, ai ngờ người này không ngủ thì thôi còn dành cả đêm giúp cậu lau dọn nhà cửa, nấu ăn, bây giờ còn chủ động rửa chén nữa.
Hề Gia với Bùi Ngọc cũng ở chung mấy ngày, Bùi thần côn căn bản là một đại thiếu gia "nắng không tới chân - mưa không tới mặt", đừng nói là rửa chén, tới muối hay đường còn phân biệt không được, chỉ biết dọn sẵn ăn.
Nhưng người này là Diệp Diêm Vương, cái biệt danh không hề ăn nhập với sự ôn nhu tinh tế của hắn, dáng vẻ khó gần ấy vậy mà luôn âm thầm làm rất nhiều thứ mà người khác không làm.
Gặp một người xa lạ nặng âm khí, hắn sẵn sàng cho mượn pháp bảo của mình để trấn áp âm khí, đã vậy còn nhiệt tình hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Công bằng mà nói, Hề Gia sẽ không giúp đỡ nếu cậu là Diệp Kính Chi và gặp gỡ mình vào một tuần trước.
Vậy mà Diệp Kính Chi chủ động giúp đỡ, còn giúp hết mình, một người như vậy quả thật đúng như lời khen chuẩn mực đạo đức.
Hề Gia bước tới, cầm chén đũa đến bồn nước khác mà rửa.
Diệp Kính Chi ngẩng đầu nhìn cậu, tựa như không hiểu sao cậu lại đến đây rửa chén, Hề Gia mỉm cười nhìn hắn.
Diệp Kính Chi định nói gì đó nhưng rồi lại không nói, tiếp tục quay đầu nghiêm túc rửa chén.
Trời vào tối, lúc âm dương tụ hợp, Diệp Kính Chi bắt đầu niệm chú cho viên xá lợi.
"Viên xá lợi này là một trong bốn viên xá lợi ở chùa Đại Vạn Thọ mà Bất Khổ đại sư khi viên tịch để lại.
Bất Khổ đại sư sinh thời là pháp tướng Phật gia, xá lợi của ông ta đánh không vỡ.
Phật giáo vốn khắc mọi điều xấu xa trên thế gian này, nên viên xá lợi này sau khi được niệm chú bốn mươi chín ngày có thể che được âm khí của anh nhưng viên đá Thái Sơn trước kia của anh thì hoàn toàn ngược lại."
Hề Gia hỏi: "Hoàn toàn ngược lại?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Đúng vậy, viên đá Thái Sơn mà anh tưởng để che âm khí của anh nhưng thật ra nó không phải để che âm khí của anh mà là ngăn cản âm khí khác tới gần anh.
Cũng có thể nói là xá lợi này bày một kết giới trên cơ thể anh, lệ quỷ sẽ không có cách nào xuyên thấu tầng kết giới này để biết được sự tồn tại của anh nhưng anh có thể chủ động với bên ngoài."
Hề Gia tức khắc hiểu ra: "Khi sử dụng viên Thái Sơn đó, cậu chỉ là một người bình thường, âm khí vẫn ẩn trong cơ thể.
Nhưng khi sử dụng xá lợi này, âm khí không thực sự bị che giấu nhưng có thể khiến cho bên ngoài không thể cảm nhận và chạm vào được."
Việc này không nên chậm trễ, Diệp Kính Chi xoay tay lấy ra viên xá lợi óng ánh đặt vào lòng bản tay.
Hắn ngước mắt nhìn Hề Gia, Hề Gia hơi giật mình cũng nhìn lại hắn.
Qua một lúc, Diệp Kính Chi kéo tay của Hề Gia đặt vào lòng bàn tay mình.
Hề Gia mở to mắt: "Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi nói: "Tiếp theo tôi sẽ niệm chú cho viên xá lợi này."
Hề Gia: "...Niệm chú cần phải cầm tay sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu thay cho câu trả lời.
Hề Gia: "..."
Đây là loại pháp thuật gì vậy!
Tuy nhiên chưa đợt Hề Gia phàn nàn, vù! Một luồng khí mát mẻ từ lòng bàn tay truyền lên não cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, từng hồi tiếng Phạn vang lên trong tâm trí cậu, vô số cao tăng tụng một bản kinh, bốn bể như được gột rửa, âm Phạn lượn lờ.
Hề Gia như đắm chìm trong cảnh giới đẹp nhất, dần dần cậu còn nghe thấy một giọng nam trầm thấp.
Mở mắt ra, là hình ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang nhíu mày nghiêm giọng niệm chú.
Ngón trỏ của Diệp Kính Chi để bên môi, mỗi khi niệm một tiếng, một lá bùa vàng từ miệng hắn bay đến nơi bàn tay chồng lên nhau của hai người.
Phù văn cực nóng xuyên qua tay Hề Gia, biến mất giữa lòng bàn tay.
Từ từ, cảm giác mát lạnh do xá lợi mang lại biến mất, hai bàn tay nắm chặt khiến Hề Gia cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay của Diệp Kính Chi rất nóng, khác với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.
Hề Gia không khỏi nhìn hồi lâu, đột nhiên kêu lên, Diệp Kính Chi siết chặt tay cậu: "Lúc niệm chú xá lợi sẽ nóng hơn bình thường, Hề...!Hề Gia, anh ráng chịu đựng một chút."
Hai người cứ thế mà nắm chặt tay nhau, phải nửa tiếng sau mới kết thúc.
Sau khi niệm chú, Hề Gia đeo xá lợi lên cổ, quả nhiên cảm nhận thấy có gì đó khác lạ.
Lúc này đây, cậu vẫn có thể nhìn thấy những âm khí yếu ớt kia, nhưng nếu là ngày hôm qua chúng còn muốn tràn vào cậu thì bây giờ chúng lại chần chờ hồi lâu, xoay quanh cậu cả nửa ngày, mới tràn tới."
Người duy nhất trời sinh có thể thấy được âm khí của giới Huyền học Diệp Diêm Vương nói: "Sau bốn mươi chín ngày chúng sẽ không tới nữa."
Hề Gia gật đầu cười: "Cảm ơn Diệp đại sư."
Đây là việc niệm chú, buổi tối sau Diệp Kính Chi về phòng, Hề Gia gửi tin nhắn cho Bùi Ngọc.
Một lúc sau, Bùi Ngọc trở về nhà, vui vẻ nói: "Anh Gia, anh có thấy "Quỷ Biết" đăng một loạt bài, hôm nay vẫn là về vợ chưa cưới của Diệp Diêm Vương!"
Đối với mấy việc này, Hề Gia không hề có hứng thú và tiếp tục rót trà.
Bùi Ngọc hùng hồn nói: "Lần này tiền bối Thiên Cơ Môn...!Anh biết không, mấy vị Thiên Cơ Môn rất giỏi đoán mệnh, trước kia còn là thầy tướng của hoàng đế đấy.
Tiền bối Thiên Cơ Môn vừa mới gửi bài cho "Quỷ biết", nghe nói Diệp Diêm Vương cùng với hôn thê của hắn đã gặp mặt rồi! Bây giờ một nhóm đệ tử Thiên Môn Môn đang bấm ngón tay để tìm cô gái nào xui xẻo mà có hôn ước với Diệp Diêm Vương hahahaha."
Hề Gia: "Mấy người giới Huyền học các anh nhàm chán vậy sao?" Rảnh rỗi không có việc gì, không đi bói toán chuyện quốc gia đại sự, lại đi bói ba chuyện tào lao.
Sao không bói mai xổ con gì đấy, cũng coi như được đi, chứ đi bói ba chuyện tầm phào làm gì?
Bùi Ngọc nói một cách rất tự nhiên: "Mấy đệ tử của Thiên Cơ Môn không giỏi bắt quỷ, vì vậy họ chỉ rải cát vung mai rùa rồi bói toán suốt cả ngày.
Nếu có thể bói ra hôn thê của Diệp Diêm Vương là ai, gửi bài cho "Quỷ biết", chắc chắn sẽ được rất nhiều điểm đây...!Chà, nếu tôi cũng biết bói toán thì hay biết mấy."
Hề Gia: "..."
Điểm này anh cũng có chút triển vọng đấy.
"Đúng rồi, anh Gia, mai tôi book vé về thủ đô.
Bây giờ Diệp Diêm Vương cũng ở nhà anh một thời gian, tôi cũng không tiện ở lại, đúng lúc sư phụ tôi cũng muốn tôi về.
Anh Gia, hẹn một thời gian sau gặp lại."
Hề Gia thuận miệng: "Ờ"
Bùi Ngọc: "..."
Một lúc sau Bùi thần côn tức giận nói: "Anh không giữ tôi lại hã?"
Hề Gia hỏi lại: "Sao tôi phải giữ anh lại? Anh lười như hủi, bắt quỷ cũng không bằng Diệp đại sư, nấu cơm không, quét nhà cũng không, cả ngày ở nhà tôi chả làm gì...!Thôi, mấy lý do đó thôi tôi cũng chả muốn giữ anh."
Bùi Ngọc: "..." nghe muốn lộn cái bàn ╯‵□′)╯︵┴─┴ nhưng anh ấy nói cũng có lý...!
Bùi Ngọc tức giận đến mức hôm sau bỏ đi không lời từ biệt.
Trước khi đi, còn ra vẻ đứng đắn để lại một mảnh giấy nhưng Hề Gia không nhìn thấy, Diệp Kính Chi dậy sớm nên đưa cho Hề Gia xem.
【Thân là thế hệ thiên sư bắt quỷ, thế hệ trẻ xuất sắc, sao có thể dễ dàng lãng phí thanh xuân? Trở về thủ đô bắt quỷ đây, đừng nhớ tới tôi.
Bùi Ngọc.】
Hề Gia: "..." trước mặt Diệp đại sư còn nói vậy, ai là thế hệ trẻ xuất sắc?
Ngôi nhà to lớn bây giờ chỉ còn Hề Gia và