Ngay cả Hắc Hỏa ở gần đó cũng phải hiểu rõ.
Để khiến cho một người lạnh lùng tàn nhẫn như Tứ công tử cúi đầu cầu xin như vậy ngoài Hắc Dạ công tử ra thì chẳng còn ai.
Lúc nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng Bạch Dạ, bọn họ đã ngay lập tức chạy tới xem tình hình.
Và đập vào mắt họ là cảnh tượng Bạch Dạ nằm run rẩy trong phòng, máu tươi từ trên đầu chảy xuống.
Quỷ y sau khi nghe tin cũng tức tốc chạy ngay đến.
Và từ hôm đó đến nay thì Bạch Dạ đã hôn mê 2 ngày liền.
"Sư phụ?" nàng nhẹ giọng cất tiếng gọi.
Quỷ y ánh mắt hơi trùng xuống nói "Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Tình trạng bây giờ của con đang rất nguy kịch, nếu di chuyển nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể."
Nàng hỏi "Độc tái phát ư?"
Bạch Trạch giải thích "Không chỉ như vậy thôi đâu! Độc đã phát tán khắp ngục phủ ngũ tạng, nếu không tìm ra loại nguyên liệu cuối cùng thì khả năng cao muội sẽ chết.
Nhiều năm nay cơ thể muội tự sản sinh ra chất miễn dịch với độc nhưng đồng thời cũng không hấp thụ thuốc đi vào.
Đó là con dao hai lưỡi vì loại thuốc thông thường đã không có ảnh hưởng gì đến muội nữa rồi."
Quỷ y thở dài "Nếu tính ra thì con chỉ còn có 3 tháng nữa để sống sót."
Lời này làm cho mọi người có mặt ở đó sốc như chưa từng được sốc, người bất lực không biết phải làm gì, người ngã khuỵu xuống vì bàng hoàng.
Bạch Thiển bản tính trẻ con, lại một lần nữa nháo nhào lên ôm lấy Bạch Dạ khóc lớn "Không, không muốn tỷ tỷ chết! Mọi người làm gì đi! Không muốn đâu!" khiến Bạch Thường đau đầu, cố gắng níu lại nếu không sẽ tổn thương đến Bạch Dạ.
Nàng trước giờ luôn bình tĩnh, không sợ trời không sợ đất, vậy mà lần này lại sợ hãi cái chết đến gần như vậy.
Có lẽ là nhận ra nhiều điều, còn chưa kịp làm thì đã nhận được tin bản thân sẽ chết.
Quả thật là phải đợi đến giờ phút sắp cận kề cái chết mới biết quý trọng sinh mạng của mình.
Quỷ y ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt bàn tay nhăn nheo lên má nàng khẳng định "Con yên tâm, ta nhất định sẽ không để con chết!"
"Sư phụ!"
Bạch Mặc đối với mọi người nói "Ta sẽ cho người đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên.
Cho dù phải lật tung cả đại lục này." hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên bốc đồng như lúc trước, sẵn sàng đứng ra bảo vệ những người thân yêu của mình.
Bạch Thường sau khi lôi được Bạch Thiển ra khỏi phòng, hắn cũng đồng dạng với Bạch Mặc "Đệ cũng sẽ giúp huynh."
Nụ cười nhạt trên khóe miệng Bạch Dạ càng lúc càng nhạt hơn, cũng hơi trùng xuống nói "Mọi người không cần gắng sức vì muội đâu.
Dù sao cũng....khụ khụ khụ." từng ngụm huyết đỏ tươi ho ra khiến cổ họng nàng đau rát, sắc mặt tái nhợt.
Ai ai cũng lo lắng, hận không thể thay nàng hứng chịu cơn đau đó.
Bạch Trạch vuốt nhẹ bờ lưng gầy yếu của nàng, ánh mắt rất hiền hòa của Đại ca làm nàng yên tâm "Chúng ta đã nợ muội rất nhiều.
Vì vậy