Tiếng gõ cửa, âm thanh duy nhất nghe được.
Lại có tiếng kẽo kẹt mở ra, gương mặt đáng yêu thò vào của Bạch Thiển làm không gian có thêm dư vị của sự sống.
"Lại tới nữa sao?" chất giọng khàn đặc không nghe rõ của nàng trái ngược với vẻ ngoài.
Bạch Thiển nở nụ cười, lững thững bước vào trong, đến trước mặt nàng rồi đưa ra thứ đang giấu ở đằng sau.
"Tặng tỷ nè!" đóa hoa Linh Lan trắng thuần khiết được hái từ Nguyệt quốc cùng với gương mặt thiên thần của Bạch Thiển khiến Bạch Dạ có thêm chút sức sống.
Đáp lại nó, nàng cũng nở một nụ cười nhạt, cũng coi như có tinh thần hơn một chút.
Bạch Thiển mang theo đóa hoa đi tới chỗ cái bình, vứt chỗ hoa cũ đi, rửa sạch bình rồi cắm đóa hoa mới vào, đứng chỉnh chỉnh cho đẹp một lúc mới hài lòng.
Nhưng trong mắt Bạch Dạ lại chẳng khác nào một hành động vô nghĩa.
Dù sao thì ngày mai nó sẽ lại héo úa vì mùi thuốc nồng nặc mà thôi.
Mím chặt môi, nàng mới dám nói "Muội có thể mang chỗ hoa đó tới phòng của Tam ca, chỗ này mùi nồng, sẽ uổng phí chúng."
Con bé đứng lặng yên gian lúc lâu, nhưng không hề buồn bởi câu nói của nàng, quay ra cười đáp "Nếu chúng héo, muội sẽ lại hái đóa khác tặng tỷ.
Ngày mai hay ngày mai nữa cũng vậy."
Không có chút ưu phiền nào, chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc.
Nàng thật không hiểu nổi.
"Vậy ngày mai muội sẽ lại tới nhé!"
Cho đến khi con bé rời đi, nàng mới thở dài.
Hoa Linh Lan mang ý nghĩa như một lời xin lỗi chân thành.
Có chuyện gì ư?
Xem ra là Tiểu Lục trưởng thành hơn nàng nghĩ.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này người tới là Bạch Trạch.
Vì tiếp xúc thường xuyên với thuốc nên đối với mùi nồng như vậy hắn không thấy khó chịu.
Ánh mắt hắn để ý đến đóa hoa đã được thay mới, bất đắc dĩ thở dài "Thiển Thiển lại tới sao?"
Nàng chậm rãi gật đầu "Trông con bé khá vui!"
"Huynh đã nhiều lần khuyên nó không nên tới mà cứ cố chấp!"
Tại vì một người bình thường tiếp xúc với mùi nồng đến mức độ này thường sẽ có biểu hiện ói mửa hoặc buồn nôn.
Những lần đầu Bạch Thiển tới cũng tương tự như vậy nhưng dần dần cũng đỡ hơn.
Bạch Dạ hơi cảm thấy tiếc nuối "Đóa hoa đẹp như vậy mà lại héo đi!"
Hắn đột nhiên cảm thấy Bạch Dạ của bây giờ có chút nhàn hạ và mệt mỏi, giống như mấy cụ già đến ngưỡng cửa của sinh mệnh đang nuối tiếc về cuộc đời.
"Muội không hiểu sao? Con bé mang hoa tới mỗi ngày cũng là vì lo lắng cho muội, muốn muội cảm thấy vui vẻ.
Hoa cho dù héo thì có thể hái đóa khác, nhưng thứ quan trọng hơn, chính là muội đó."
Nàng làm sao mà không hiểu? Hiểu rõ là đằng khác!
Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi "Nên nếu không muốn Thiển Thiển vất vả nữa thì hãy mau khỏe lại, mọi người đều đang rất mong muội."
Qua một hồi kiểm tra, hắn