Quỷ y thấy tình hình không ổn, đút cho nàng một viên thuốc giảm cơn đau nhưng nhanh chóng bị nàng nôn hết ra ngoài.
Một y sĩ thiên tài như ông khi đứng trước cảnh tượng này lại bó tay không biết phải làm thế nào, cảm thấy thật hổ thẹn.
Ông chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Bạch Dạ, nhẹ giọng an ủi.
Ngửi được mùi máu tươi, những người ở bên ngoại ngay lập tức xông vào phòng thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bạch Thiển vì thế mà khóc to thành tiếng, làm Bạch Thường phải tới dỗ dành.
Bạch Trạch thì lao ngay vào giúp đỡ Quỷ y, dù bản thân hắn cũng giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Bạch Mặc cũng bất lực, chỉ biết đấm mạnh vào tường để giải tỏa, hắn ngồi sụp xuống, đau lòng thay cho muội muội.
May mắn Bạch Chân không có ở đâu, nếu hắn nhìn thấy cảnh này chắc sẽ sốc chết mất.
Còn Bạch Dạ đang cố chống chọi với con đau đớn truyền khắp cơ thể, hai bàn tay tím tái, miệng thở d.ốc, dù không khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra.
Cơn sốt lúc này lại đến làm cả người Bạch Dạ nóng ran, Bạch Trạch đi lấy khăn, chậu nước lau mặt cho nàng.
"Tại sao độc lại phát tán nhanh vậy?"
Quỷ y lắc đầu "Bản thân ta cũng không biết.
Nghiên cứu y dược bao nhiêu năm nay nhưng không thể nào đoán chính xác được."
Bạch Trạch ngay cả đứng cũng không vững, miệng run rẩy "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Quỷ y buồn rười rượi, thở dài "Giờ chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Tứ, mong sao lấy được nguyên liệu cuối cùng trở về trước thời hạn."
____
Lúc này Đế Vô Trần lại không hay biết chuyện gì, vẫn thong thả ngồi trên chiếc ghế tựa, mắt nhìn xung quanh những con người đang cãi nhau trước mặt hắn.
Trông hắn rất ưu nhã, đôi con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, cử chỉ lại rất nhẹ nhàng tựa như thế gian không ai có thể nhúng chàm được hắn.
Khác với một Quỷ chủ âm thầm sắc lạnh thì trong thân phận thiếu chủ Thiên Cương Cung, Đế Vô Trần lại nho nhã hơn hẳn.
Hắn phi thường ghét những buổi họp như thế này, nghe đám người này đua nhau nói, miệng thì nói tốt cho Thiên Cương Cung nhưng trong lòng thì toàn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu.
Giả tạo!
Lão già chết tiệt! Bỏ đi ngao du khắp nơi không nói, để lại cho hắn một đống việc cũng thôi đi, giờ trở về cũng đẩy hắn cho mấy lão ất ơ này.
Rốt cuộc ai mới là cung chủ chẳng biết nữa.
Hắn chẳng muốn nghe nữa!
Tiếng đập bàn thật mạnh mẽ vang lên, giọng hắn lạnh lùng hơn bao giờ hết "Buổi họp kết thúc! Có chuyện gì để bàn sau đi!" sau đó hắn rời đi mà không thèm để ý đến bộ dạng ngơ ngác của mấy trưởng lão.
Vừa đi ra khỏi cửa, Dạ Sát đã đứng chờ ở đó, quỳ xuống báo cáo "Thưa thiếu chủ, có một vị khách nói yêu cầu được gặp ngài!"
Dư ảnh hỗn loạn vừa nãy vẫn còn âm vang trong đầu Đế