Quỷ y cùng Bạch Trạch khó hiểu hỏi, giọng mang theo hơi hướng tức giận "Ngươi là ai?"
Đột nhiên có một nam tử lạ mặt xông vào phòng Bạch Dạ, đương nhiên phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Ngơ ngác cùng khó hiểu khiến Bạch Trạch trong phút chốc muốn đuổi Đế Vô Trần ra ngoài nhưng lại bị Bạch Mặc ngăn lại rồi kéo ra.
Bạch Chân đưa đến cho Quỷ y chiếc hộp gỗ, giọng hơi ngập ngừng chứa đựng lo lắng nói "Xin sư phụ hãy cứu lấy muội muội!"
"Nhất định!"
Giờ đây trong căn phòng trống trải chỉ còn lại Đế Vô Trần và Bạch Dạ, hắn chậm rãi tiến tới gần, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhợt nhạt của nàng giống như sợ lực đạo quá mạnh sẽ tổn thương nàng vậy.
Tâm tình hắn lúc này không biết nên nói sao.
Sốc?
Sợ hãi?
Đau lòng?
Người con gái đã từng như đóa hoa nở kiêu sa, thân hình nhỏ nhắn nhưng rất mạnh mẽ, mang hơi thoáng nét buồn thương hiện giờ đang nằm thoi thóp không biết sống chết.
Nàng nhắm nghiền con mắt lại, không thể mở được, giọt lệ chảy dài, miệng không ngừng run rẩy cùng cơ thể đang chống chọi với cơn đau.
Chưa bao giờ hắn thèm muốn được nhìn đôi mắt nàng đến như thế, đôi [đồng tử huyết] tựa đến từ địa ngục tu la, cảm giác như có thể nhìn thấu tâm can của con người.
Hắn muốn ôm chặt lấy nàng, thay thế nàng chịu cơn dày vò đó.
Hắn phát hiện ra, từ trước tới giờ hắn chưa từng biết gì về nàng, từ thân nhân, mối quan hệ đến ngay cả bản thân nàng.
Đã từ lâu hắn luôn muốn hỏi tại sao lại giấu hắn mọi chuyện, nhưng đến giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân thật nực cười.
Từ đầu đến cuối, người đơn phương yêu chỉ có mình hắn, mà đối với nàng, hắn chẳng qua chỉ là người dưng hoặc cùng lắm là một mối quan hệ hợp tác hữu nghị.
Hắn ước thời gian quay trở lại, nếu như vậy nàng sẽ không quên được hắn, nàng sẽ không phải chống chọi hết tất thảy một mình.
Nhưng...làm gì có điều ước nào tồn tại.
Nếu như thời gian không thể quay trở lại, vậy thì hắn sẽ bắt đầu lại tất cả, tìm nàng bao nhiêu năm, giờ không thể thoát khỏi hắn được nữa.
"Tiểu Dạ nhi! Ta yêu nàng!"
Bàn tay bị gắt gao nắm lấy, Bạch Dạ trong cơn mê tựa hồ có chút ý thức, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của ai đó, giọng nói trầm thấp của hắn khiến nàng an tâm hơn bất kì thứ gì trên đời.
Trong suốt những ngày tháng bị hành hạ bởi chất độc, có những ký ức đã từng quên lẵng đã dần trở lại.
Nàng cuối cùng cũng nhớ, nàng cũng có một lần được sống để yêu, mà đoạn nhân duyên đó, là đối với hắn.
Đế Vô Trần!
Tại sao chàng luôn xuất hiện trong tiềm thức của ta?
Rõ ràng, chỉ là một lần cứu mạng, chàng lại cố chấp yêu ta đến vậy?
Ta không buông bỏ được quá khứ, ta không chấp nhận được tương lai, thế nhưng rất nhiều lần ta mong mỏi có được một cuộc sống như ta đã từng mơ với chàng.
Tình yêu của chàng ta chưa từng một lần hồi đáp, thậm chí còn cố gắng quên đi nó, nhưng tại sao...
Cảm thấy bản thân không xứng với điều đó!
"Vô...Trần!"
/hồi tưởng lại/
"Vô Trần! Lần sau cứ gọi ta như vậy!"
/kết thúc hồi tưởng/
"Tiểu Dạ nhi?" hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng, lòng thấp thỏm lo âu.
Nàng thấy