Hoàng cung Phong Quốc, tại Khôn Ninh Cung, trên chiếc ghế mĩ lệ toạ lạc một vị nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử nằm dài, mặc bộ trang phục quý phái, mái tóc đen tuyền búi gọn gàng, bàn tay gắn hộ giáp ung dung cầm lấy một trái nho đưa vào miệng.
Bỗng có một giọng truyền đến “Đại công chúa giá đáo”.
Phong Quan Liên bộ y phục đỏ thẫm bước vào, nhìn thấy vị nữ tử nằm đó liền chạy đến kêu “Mẫu hậu!”
Một vị ma ma nhìn Phong Quan Liên như vậy, ghé vào tai nàng ta “Đại công chúa, giữ phép tắc”.
Phong Quan Liên sực tỉnh ra, nhẹ nhàng lùi về sau, hơi cúi người “Thỉnh an mẫu hậu”.
Sở Hoàng Hậu hơi hơi vẫy tay, ra hiệu “Không cần đâu, trước mặt ta thì không nhất thiết phải giữ lễ nghĩa.”
Phong Quan Liên mỉm cười.
Sở Hoàng Hậu chưa kịp phản ứng, một vị ma ma bên cạnh nói cái gì đó vào tai nàng ta.
Sở Hoàng Hậu mở to đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm Phong Quan Liên, nói “Liên nhi, con lại đi gây sự bên ngoài nữa sao?”
Phong Quan Liên biết mình bị phát hiện, cũng chẳng giấu, ấm ức nói “Mẫu hậu, con không có sai, chẳng phải người nói con là công chúa cao quý nhất Phong Quốc, tất cả những gì trong vương quốc này đều là của con hay sao? Chỉ là một cây trâm, vậy mà hắn dám trái lệnh của con, hắn mới đáng chết.”
Sở Hoàng Hậu nhìn nữ nhi thế này, cũng chỉ thở dài.
Từ lúc nó chào đời, tất cả tình yêu thương của mình và cả bệ hạ đều dồn hết vào nó, ngay cả các hoàng tử cũng chưa chắc đã được sủng ái như vậy.
Chính vì thế mà sinh ra kiêu ngạo, thật không thể nhớ hết được nó đã gây sự với bao nhiêu người.
Mặc dù vậy, bệ hạ và mình đều bỏ qua những sai lầm đó.
Thật trớ trêu mà!
Sở Hoàng Hậu tư thái nhẹ nhàng, ngồi dậy rồi bước xuống khỏi giường.
Đi tới gần và dịu dàng nắm lấy bàn tay Phong Quan Liên nói “Liên nhi, dù sao con cũng là Đại công chúa, trong cung thì tuỳ ý con nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ con phải tỏ