Nhưng lúc này, một cổ khí oanh tạc trong đầu Bạch Dạ khiến nàng trở nên đau đớn.
Từng kí ức hỗn loạn xuất hiện trước mắt nàng trừu trừu giống như những con kiến đang dần gặm nhắm não nàng.
Bạch Dạ dần dần trượt xuống khỏi bờ vai của Đế Vô Trần, nàng ngồi huỵch xuống đất, cơn đau này khiến nàng vô pháp chịu đựng được.
Nước mắt nàng cứ thế mà rơi xuống.
"A!"
Đế Vô Trần đột nhiên duỗi tay ôm lấy rơi lệ đầy mặt, cơ hồ hỏng mất nữ hài, tê thanh nói "Nàng sao vậy? Nàng nghe ta nói không?" Bạch Dạ lúc này đã không chịu được nữa, liền đẩy ra Đế Vô Trần rồi một mình rời đi.
"Khônggg!" Cao lớn thân hình bị đẩy ra, đỏ đậm hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nữ hài đang dần rời khỏi nơi này, nghẹn ngào thanh âm tuyệt vọng, cũng mang theo không màng tất cả điên cuồng.
Hắn cơ hồ đang không hiểu chuyện gì, đột nhiên Bạch Dạ ôm lấy đầu mình, hét lên đau đớn, cơ hồ nàng rất bi thương.
Nhưng không nghĩ tới nàng lại rời bỏ đi như vậy.
Đế Vô Trần rất sợ hãi, hắn tính vươn tay ra nắm lấy tay nàng nhưng không kịp nữa, từ lúc nào thân ảnh nàng đã biến mất trước mắt hắn.
Đế Vô Trần tức giận, hắn tựa như sắp hỏng mất rồi.
Đến cả tên nàng ta còn chưa được biết, vậy tại sao nàng lại rời bỏ ta chứ?!
Nhưng hắn dường như thấy một thứ gì đó, nó giống như một chiếc ngọc bội.
Hắn chậm rãi nhặt lên đồ vật, bên trên chỉ khắc một chữ "Dạ"; hắn xoa nhẹ miếng ngọc bội rồi thầm tự nhủ Chắc chắn hắn sẽ tìm ra nàng
Dạ Sát và Dạ Mị từ bên ngoài bước vào, đang không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng xem ra cảnh trước mắt thật sự khiến bọn họ chấn kinh.
Đế Vô Trần ở đó, cả người nổi lên sát khí đậm đặc, trong mắt đỏ đậm bắt đầu quay cuồng uốn khúc, quanh thân tràn ngập khai nguy hiểm mà đáng sợ hơi thở, chính là nhìn kỹ lại có thể nhìn đến hắn đáy mắt chất chứa sợ hãi cùng lo sợ không yên.
Hắn chầm chậm bước ra ngoài.
Cả Dạ Sát lẫn Dạ Mị đều sợ hãi tới mức không dám ngẩng đầu.
Bởi theo thiếu chủ bao nhiêu năm nay chưa từng thấy ngài ấy đáng sợ như vậy.
"Các ngươi...!" thanh âm hắn đột ngột vang lên, khàn khàn và nùng nặc mùi sát khí "...mau chóng tìm kiếm phu nhân mang về, nếu không, đưa đầu tới gặp ta!" nói xong hắn quay người rời đi mất.
"Là thưa thiếu chủ!" tim bọn họ cơ hồ như nhảy ra ngoài mất, không nghĩ rằng thiếu chủ có thể vì phu nhân mà điên cuồng như vậy.
Thân ảnh bọn họ dần biến mất.
Đế Vô Trần lặng người một lúc, bàn tay cầm miếng ngọc bội, giống như gặp trân bảo "Dạ! Tiểu Dạ Nhi!" hắn hôn lên đồ vật, mang theo khát vọng và cuồng si "Nàng thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta!"
Phía Bạch Dạ lúc này không ổn một chút nào, kí ức trong đầu nàng cứ hỗn loạn.
Tất cả đều giống