Qua một hồi châm cứu, cuối cùng thần sắc Bạch Dạ cũng an yên trở lại, Bạch Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, coi như là không có việc gì.
Hắn đột nhiên nghe được một trận kịch liệt ho thanh khan.
"Khụ khụ.......!Khụ khụ khụ.....!"
Bạch Trạch nguyên bản không biết làm sao thì nơi đó Bạch Dạ dần hé mở con mắt, cơ thể vẫn còn phập phùng yếu ớt.
Vừa thấy sực tỉnh đệ đệ, hắn hướng tới nàng nhào qua đi, gắt gao mà ôm lấy "Tiểu Ngũ, muội không sao, thật tốt quá!"
"Đại ca, đệ vẫn ổn, nhưng đệ không thở được" nàng bất đắc dĩ nhìn ca ca mình lo lắng, trong lòng không cấm cảm thán.
Biết rằng biểu hiện vừa rồi của mình làm cho huynh ấy sợ hãi.
"Tiểu Ngũ, rốt cuộc đệ làm sao mà ra nông nỗi này?" hắn thật sự muốn biết vì trước giờ chưa từng thấy đệ ấy chật vật bất kham đến như vậy ngoài lần đầu độc phát ra.
Bởi mỗi lần bị độc hành hạ, đệ ấy sẽ thường chạy đến một nơi nào đó, tự mình chịu đựng cơn đau do độc gây nên vì không muốn mọi người lo lắng.
"Cũng không có gì, có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi." giọng nàng khàn khàn vang lên, không muốn Đại ca biết chuyện vừa trải qua.
Không nghĩ tới chính mình lại sơ suất đến nỗi bị hạ độc, sau đó mất trí nhớ thích phải một tên hỗn đản.
Đây thật sự là nỗi nhục lớn nhất từ trước tới giờ của nàng "Đại ca, nghe nói huynh có loại thuốc khiến mất trí nhớ tạm thời?"
Bạch Trạch hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, nhưng rồi cũng gật đầu "Có, muội định làm gì sao?" Loại thuốc này là do hắn cùng sư phụ sáng chế ra, có khả năng làm mất trí nhớ tạm thời nhưng tác dụng phụ của nó không phải ai cũng chịu được.
"Đệ muốn quên một vài thứ!"
Bạch Dạ căn bản không muốn mọi người biết chuyện ở chung với Đế Vô Trần, thêm nữa, nàng cũng không muốn có bất kì thứ tình cảm nào trong đầu ngăn chặn công cuộc báo thù của nàng cả.
Cũng may rằng hắn ta không biết mặt nàng, nếu không thì.......!không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Bạch Trạch cũng chẳng suy nghĩ nhiều về vấn đề này, đệ ấy quên đi cũng tốt, không cần có quá nhiều thứ xen vào kế hoạch là được.
Hắn không chần chừ liền đưa ra một lọ thuốc đưa cho Bạch Dạ còn dặn dò "Đừng uống quá liều, đệ biết tác dụng phụ của nó rồi đấy."
"Đệ hiểu rồi!" Ha! Thứ này có tính là gì, bao nhiêu năm nay bị độc hành hạ thân thể, nàng còn không thèm kêu lấy một lời, nó còn chẳng so được với nỗi đau mất đi thân nhân nữa kìa.
Nàng cầm lên rồi uống một lượng, nàng ngất đi ngay sau đó.
Mấy canh giờ sau, nàng tỉnh lại, đầu óc nàng lúc này vẫn còn choáng váng.
"Đệ tỉnh rồi à?" Bạch Trạch mang theo một tách trà từ ngoài cửa bước vào, hắn đặt tách trà rồi chậm rãi ngồi xuống "Đệ cảm thấy thế nào?"
"Vẫn ổn!" Độc này sau khi uống cơn đau sẽ không phát tác ngay mà trong khi cơ thể hôn mê sẽ từ từ hành hạ