“Nhưng tại sao? Hức! Huynh có thể chọn cách khác mà! Họ không đáng bị như vậy! Hức!" Bạch Thiển càng nói càng xúc động.
Nàng không nghĩ tới ca ca của mình là một người máu lạnh như vậy.
"Thiển Thiển, ta không phải một người tâm lạnh như muội nghĩ." hắn không ngờ rằng Bạch Thiển lại trở nên yếu đuối như vậy "Muội không biết sao? Lý do mà ta chọn Trường Ninh mà không phải ai khác.
Lão hoàng đế trong chuyện này là người sai, ta chỉ giúp cho cô ta trả thù mà thôi."
Bạch Thiển cả người sững sờ, đôi đồng tử đỏ lên gắt gao nhìn Bạch Mặc hỏi "Vậy huynh có nghĩ Hoa quốc sẽ liên lụy trong đó không? Một khi hoàng đế băng hà, cả quốc gia sẽ trở lên hỗn loạn, một số phần tử sẽ tạo phản trong khi hoàng tử còn quá nhỏ để tiếp ngôi.
A Nguyệt và Thiên Vũ đều chỉ là công chúa, sao có thể giúp đây? Chỉ vì một cái báo thù mà phải lôi những người vô tội vào, huynh thấy đáng sao?"
"Huynh..., chuyện đó thì có liên quan gì đến chúng ta chứ?" Bạch Mặc cố chấp trả lời.
"Còn nữa, nếu như hoàng đế không còn, các nước lân cận sẽ nhân cơ hội này mà tấn công lãnh thổ, biết bao con người phải ra chiến trận.
Chiến tranh nổ ra sẽ khiến vạn sinh linh lầm than, tan cửa nát nhà, điều đó là điều huynh muốn sao?
Không liên quan? Huynh còn nhớ những người vô tội của Bạch gia chúng ta chứ, chính Thượng Quan gia đã giết đi hàng trăm tính mạng của gia tộc chỉ vì một tấm bản đồ.
Hiện giờ cách chúng ta đang làm, thì khác gì bọn chúng chứ?!" nước mắt nàng cứ rơi trong vô thức, khuôn mặt diễm lệ bị nhuốm một màu bi thương.
Những điều Bạch Thiển nói khiến cho Bạch Mặc có chút chột dạ, hắn nắm chặt tay thành một đoàn, tức giận không nói lên lời.
Phải, cách hắn làm bây giờ đâu có khác gì Thượng Quan gia năm xưa!
Hắn đi tới, vươn đôi tay kéo Bạch Thiển vào trong lòng thủ thỉ "Ta xin lỗi!" Lời này của hắn khiến cho nàng đang buồn lại càng khóc to hơn.
Hai huynh muội cứ như thế ôm nhau mà khóc.
Hắc Ám ở bên ngoài cửa, âm thầm tự trách.
______
Chiếc xe ngựa từ từ tiến ra bên ngoài, Bạch Thiển và Tiểu Bạch phải trở về.
Trước khi đi, Bạch Mặc còn đích thân ra tiễn.
Hắn cảm thấy nàng dường như hơi buồn, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang đỏ hoe vì lúc nãy khóc của nàng.
Hắn tiến đến, dịu dàng nói "Đi đường cẩn thận!" rồi đưa tay lên xoa đầu nàng "Muội trưởng thành rồi!"
Bạch Thiển nhận được lời này, liền lao ngay vào lòng ngực hắn nũng nịu nói "Muội lớn rồi thì huynh không thương muội nữa sao?"
Hắn phì cười, đáp lại cái ôm trả lời "Sao có thể, muội là báu vật của các ca ca mà." hai huynh muội sau khi giải quyết chuyện xong cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Mấy tên sát thủ đứng ngoài cả đám đứng khóc thành một dòng "Tiểu thư nhớ đừng quên đám thuộc hạ!" khiến nàng bật