Đêm tối, cơn gió xào xạc qua những hàng cây xanh, từng tiếng rít gào như báo điềm chẳng lành.
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có gian phòng của ai đó là sáng đèn.
Trường Ninh ngồi sững sờ trong góc phòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương.
Nàng tự cảm tưởng đôi mắt như dần nặng trĩu xuống, giờ đây chỉ có thể ước được nhắm mắt buông xuôi.
Nhưng nghiệp lớn chưa hoàn, sao có thể đi nhanh như vậy được?!
Một nha hoàn thấy Trường Ninh tâm thần có vẻ mệt mỏi, liền tiến lại gần nói "Nương nương, người mấy ngày nay đã không ngủ rồi, chi bằng lúc này chợp mắt một lúc để bảo toàn sức khỏe."
Nhưng nàng giờ này lấy đâu ra tâm trạng mà chợp mắt được, cho dù có muốn thì lòng cũng không cho phép.
Nàng cầm một tờ giấy đã bị nhàu nát, tâm thần bất an.
Trường Ninh rất lo lắng, không nghĩ ông ta có thể nghĩ được tới mức này.
Nàng ban đầu đã cho rằng ông ta bị điên, nhưng nghĩ lại quả thật rất có khả năng đó.
Nàng muốn ngăn cản chuyện này, nhưng sao có thể, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Nhưng giây sau Trường Ninh lại an ổn lại, đúng rồi, người đó, chỉ có người đó có thể giúp nàng.
Và không hề chần chừ, nàng đã viết một bức thư, buộc vào chân của con bồ câu thả nó đi.
Hãy nhanh lên! Giờ ta chỉ còn cách đó thôi!
....!
Tại mật thất của Trường Lam, nơi này tối tăm mịt mù, chỉ có duy nhất một ánh đèn le lói giữa căn phòng.
Hắn tâm trạng lo lắng, khuôn mặt có phần dữ tợn cứ đi qua đi lại tại chỗ.
Hà Dương thấy vậy có chút không thoải mái hỏi "Ta nói tri phủ Trường, ngài có thể nhanh hơn không, chúng ta tới đây bàn chuyện trọng đại mà ngài cứ đi đi lại lại như vậy là sao?" nếu như không phải dựa hơi ái nữ là sủng phi thì hắn ta đâu có phải tốn thời gian tới đây.
"Phải đó, tất cả mọi người đều đã tới, tại sao ngài còn phải thấp thỏm như vậy?" Ninh Lang cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thấy bóng dáng ai đến, hắn không còn cách nào khác phải đẩy nhanh tiến trình, ngồi xuống và bắt đầu nói "Các ngài hiện giờ cũng hiểu, hoàng thượng của chúng ta đang rất ốm yếu, ta đã dò la được tin tức trong cung nói rằng người căn bản không thể nào đứng dậy nổi.
Hoàng tử thì vẫn còn nhỏ, cai trị không được.
Nên ta có đề nghị rằng chúng ta....."
"Cái gì?" tất cả đều đồng thanh hốt hoảng.
Bọn họ không tin được vào lỗ tai mình, ít phần sơn hãi mà nhiều phần ngạc nhiên.
Không phải là bọn họ không nghĩ tới điều này nhưng không ngờ lạu được thốt ra từ miệng của một tri phủ nhỏ nhoi như Trường Lam.
"Ta biết mọi người đang rất lo lắng nhưng hãy