Một đạo gió xoáy từ ngoài cửa sổ hắt vào, tưởng chừng như là một trận cuồng phong nhưng không phải, mà là người.
Hắc Linh một thân hắc y kín mít trước mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc cũng hiểu được vấn đề, đưa cho Hắc Linh một mảnh giấy lạnh lùng nói "Đưa nó cho Tiểu Ngũ, nói rằng tất cả đều đã nằm trong kế hoạch."
Hắc Linh hơi hơi gật đầu, tay nàng nhận lấy mảnh giấy nhét vào túi rồi lại như không có chuyện gì biến mất.
____
Bạch Thiển lúc này không hề trở về biệt phủ của mình mà lại tới chỗ của Vĩnh Binh Hầu phủ.
Xe ngựa đỗ trước cổng, một tiểu nô tài từ trong phủ bước ra, mặt ngơ ngác hỏi "Các vị là...."
Tiểu Bạch ở bên ngoài lạnh nhạt nói "Đại tiểu thư Hầu phủ có ở trong?"
Tiểu nô tài gật gật đầu, liếc mắt đánh giá đám người Bạch Thiển.
Cái người trước mặt này nhìn thôi cũng đủ biết nhất định là cao thủ "Để nô tài vào thông báo!" nói xong chạy tót vào trong.
Một lúc sau, tiếng bước chân lộc cộc chạy tới, Trần Ngọc thở hổn hển đi ra "Bạch Thường đại nhân!" gương mặt lúc này vẫn còn đỏ hồng vì vội vã "Tiểu thư cũng tới sao?"
Bạch Thiển lúc này mới bước xuống xe, hơi giơ lên khóe miệng cười mỉm "Trần Ngọc!"
Tiểu nô tài nhìn thoáng qua biểu cảm của Trần Ngọc, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng kích động của đại tiểu thư như vậy.
"Dạo này sao rồi? Ổn chứ?" ngay câu đầu chính là sự quan tâm của nàng dành cho Trần Ngọc.
Mặc dù mới có sống chung không lâu, nhưng bản thân nàng cũng đã nhận định Trần Ngọc là một bằng hữu bởi tính cách ôn hòa của cô.
Nhưng Trần Ngọc chỉ cười cho có lệ nói "Cũng không có gì,...!mọi người vào đi!" không muốn thể hiện ra cảm xúc của bản thân, cô liền chuyển sang đề tài khác.
Vĩnh Binh Hầu phủ phải nói là hoàn toàn xứng đáng với tước vị, không ngoa khi nói nơi này chẳng hề kém cạnh gì với phủ hoàng tử, vô cùng thoáng mát, sạch sẽ.
Bạch Thiển bước vào điều đầu tiên nhận thấy là khắp nơi đều tràn ngập cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên.
Nghe nói chính Hầu gia đã xây lên nó cho Hầu phu nhân-cũng chính là mẫu thân của Trần Ngọc.
Từ đằng xa, một nữ tử lấp ló sau bức tường nhìn thấy được tất cả, trên người mặc bộ đồ xanh lục, tóc búi hai bên, khuôn mặt còn có vài phần tàn nhang.
Nữ tử sau đó vội vàng chạy đi, khi đến được một biệt viện thì dừng lại.
"Nhị tiểu thư, không hay rồi!"
Từ trong viện vọng ra một giọng nói "Chuyện gì?" đó là một nữ tử tuổi khoảng chừng không cách Bạch Thiển là bao, nhưng cách ăn mặc lại trông có vẻ hơi đứng tuổi "Ngươi làm gì mà hớt hải như ma đuổi vậy?" nữ tử đó hơi nhíu mày.
Nha hoàn nhìn trước ngó sau rồi tiến lại gần nữ tử thì thầm.
"Ngươi chắc chứ?" Trần Nghiên Hy nghi ngờ.
Nha hoàn thật mạnh gật đầu "Chính mắt nô tỳ đã thấy.
Mà cô nương kia nhìn có vẻ là một tiểu thư quyền quý, Đại tiểu thư tỏ ra rất cung kính."