Hoắc Dương lôi từ trong túi áo một túi bọc nhỏ, hắn tiện tay ném sang cho Bạch Dạ nói "Cho ngươi nè, món ngươi thích nhất, mơ khô đó." rồi cũng lấy ra thêm một túi nữa y hệt đưa cho chính mình ăn lên.
Nàng nhận lấy cái túi, miệng hơi treo cười, tâm tình có vẻ khá vui, vừa ăn vừa hỏi chuyện "Không phải ngươi trở về Thanh Sơn phái sao?"
Hoắc Dương nắm một đống đưa lên miệng nhai rột rột đáp "Hừ, ta mới không thèm về, lão gia tử đó đâu hiếm muộn đứa con trai này!" sau đó quay sang nói với nàng "Ngươi về với ta có khi lão vui đấy!"
Chắc giờ này lão đang tụ tập với đám bằng hữu uống rượu ở đâu đó rồi.
Hoắc Thiên /hắt xì/: đứa nào nhắc hắn vậy?
Bạch Dạ bất đắc dĩ phì cười, đúng là cũng khá lâu rồi không gặp lại ông ấy "Sắp tới ta cũng sẽ tới chỗ phụ thân ngươi một chuyến."
"Sao vậy?"
"Ta có chuyện cần bàn bạc với ông ấy!"
Hoắc Dương biểu tình hơi nghiêm trọng nói "Là vấn đề lúc đó sao?"
"Ừm!"
Hắn lo lắng nhìn nàng, tay hơi lén lén lại gần chỗ mơ khô của nàng nói "Quan trọng như vậy sao?" nhưng bị Bạch Dạ đánh một phát vào tay.
"Thượng Quan gia đã bắt đầu hành động rồi!"
"Nhắc tới Thượng Quan gia mới nhớ" Hoắc Dương xoa xoa bàn tay bị đánh sưng đỏ nói "Lúc nãy ta có nghe được rằng Đại tiểu thư Thượng Quan Uyển Nhi bị chính gia gia mình nhốt lại trong gia tộc."
"Cái gì?" Bạch Dạ sửng sốt, đôi mắt hơi mở to hỏi "Tại sao lại như vậy?"
Hoắc Dương tổng cảm thấy nàng có vẻ khá quan tâm đến vị đại thư đó nên cũng không giấu giếm "Thì, nghe thuộc hạ của ta báo lại rằng vì cô ta từ chối hôn sự với Lam gia nên bị nhốt chờ đến ngày thành thân.
Theo như ngươi nói là ép gả đó!"
Lúc này Bạch Dạ mới nhận ra trong lòng ngực giấy phù sáng lên, nàng lấy nó ra nghe được câu nói "Cứu ta với Vệ Dạ, xin huynh, cứu ta với!"
Bạch Dạ không hề chần chừ một giây phút nào, tính lập tức xoay người rời đi nhưng lại bị Hoắc Dương giữ lại nói "Ngươi tính làm gì?"
"Bỏ ta ra!" đôi mắt sắc đỏ bỗng trở nên lạnh lùng, cả người ngập đầy sát khí nhìn chằm chằm Hoắc Dương.
Điều này khiến hắn nhớ tới nàng của trước kia, điệu bộ âm trầm làm người khác không rét mà run.
"Ta không biết ngươi có quan hệ với cô ta ra sao, nhưng ngươi nên nhớ, cô gái đó là người của Thượng Quan gia."
Bạch Dạ giật tay lại, không thèm liếc hắn lấy một cái mà bỏ đi mất.
Hoắc Dương nhìn theo bóng lưng của nàng, bàn tay nắm chặt thành một đoàn.
Tiểu Dạ, ngươi...thật sự như vậy sao? Liệu rằng ngươi có như những gì ta nghĩ?
_____
Trong bóng tối lập lòe, lòng người đều là một mảng đen tối, chỉ có ánh trăng là soi rọi chiếu vào tâm hồn mỗi người.
Hắc Ám lúc này vừa mới làm nhiệm vụ trở