Thượng Quan gia trung, một mảnh hắc ám an tĩnh, phảng phất cùng trong trí tưởng tượng của nàng không có nửa điểm khác biệt.
Bạch Dạ vô thanh vô thức vòng qua lối cửa sổ, nâng lên mi mắt hướng tới cách đó không xa cửa sổ phòng Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thoáng qua.
Nhưng lại quá nhiều lính canh, may mắn rằng nàng trên người có mang theo một ít thuốc hương cho Tam ca bào chế, thuận lợi đem mấy đám đó ngủ hết.
Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi trong góc phòng, mơ hồ cảm nhận được có người tới, nàng hơi sợ hãi và cảnh giác cao độ.
Nhưng người đó dường như không hề muốn làm hại nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác được người trước mặt này vô cùng thân quen, khiến cho nàng không nhịn được muốn lại gần.
"Uyển Nhi!"
Giọng nói quen thuộc vang lên làm Thượng Quan Uyển Nhi có chút sững sờ "Vệ Dạ?"
Giây phút Bạch Dạ bỏ ra mũ choàng, Thượng Quan Uyển Nhi không hề chần chừ mà ôm lấy thân hình Bạch Dạ giống như hồi lâu không được gặp.
Mà bản thân Bạch Dạ cũng rất bất ngờ.
Không nghĩ tới muội ấy lại trở thành như vậy.
Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành lại bị bào mòn, cơ thể gầy ốm, ánh mắt tối mịt mờ sưng húp vì khóc nhiều.
"Huynh, huynh tới rồi!" Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói vừa nức nở, nàng đã chịu đựng quá đủ rồi!
"Ừm, ta tới rồi, muội đừng khóc nữa!" bàn tay Bạch Dạ khẽ vuốt mái tóc dài của Thượng Quan Uyển Nhi, không ngừng an ủi nàng.
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể, thật sự Thượng Quan Uyển Nhi luyến tiếc cái ôm này, chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Nghe hết câu chuyện của nàng, Bạch Dạ trong lòng vô cùng căm ghét cùng oán hận.
Thượng Quan Lâm lão ta thật sự không phải người, ngay cả đến cháu gái của mình cũng không tha!
"Nhưng mà sao huynh có thể vào được đây vậy?" Thượng Quan Uyển Nhi nhớ gia gia đã cho rất nhiều lính canh canh gác ngoài đó, vậy mà huynh ấy có thể thuận lợi vào phòng nàng mà không hề hấn gì.
Bạch Dạ hơi mỉm cười nói "Muội không cần biết đâu.
Nhưng muội thật sự muốn rời khỏi đây sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi không hề do dự mà gật đầu.
Dù sao gia tộc này đã không còn gì để nàng luyến tiếc nữa cả.
Chỉ vài ngày nữa thôi, có thể nàng sẽ bị gả cho Lam Bội Nguyên.
"Được, theo ý muội!" Bạch Dạ ánh mắt sủng nịnh nhìn Thượng Quan Uyển.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, người bước vào không ai khác chính là Nam Cung Liên.
Bà rất hốt hoảng khi thấy thân ảnh của Bạch Dạ, nghĩ rằng là thích khách nên định la lên nhưng đã bị Bạch Dạ chặn họng lại.
Nam Cung Liên run rẩy vì sợ hãi, mà lại càng không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại không có chút phản ứng nào khi thích khách này xông vào phòng.
"Mẫu thân, người đừng sợ, huynh ấy không phải người xấu!"
Nam Cung Liên nhìn Thượng Quan Uyển Nhi trên tay cầm theo một túi đồ hỏi "Uyển Nhi, con tính làm gì vậy?"
Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc một lúc rồi đáp "Mẫu thân, con không muốn gả cho Lam Bội Nguyên." sau đó nắm