Sau khi Thạch Chính rời đi, Cố Mông cũng không ở lại quán cà phê lâu.
Khi chuẩn bị đi cô còn để ý thấy đồ uống của người ta không giống mình nên cố ý gọi một phần, nhấm nháp hương vị xong liền quyết định về sau không bao giờ chạm vào cái thứ gọi là “Cà phê” này nữa.
Trà sữa uống ngon hơn nhiều!
Cô nhịn không được cảm thán, không rõ vì sao người ta cứ thích ngược đãi bản thân như thế, đồ ngọt thì không uống lại đi uống thứ đắng ngắt này.
Tần Vi Vi đi bên cạnh cô, hỏi “Cố tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nghe vậy, Cố Mông trả lời “Chúng ta đến phố đồ cổ, ta thấy trên mạng nói là muốn mua mấy thứ đồ cổ thì qua khu đó.
Mua cho hai người hai khối ngọc làm nhà, miễn cho mẹ con hai người phải ngủ vạ vật.”
Nghe vậy, trong lòng Tần Vi Vi có chút cảm động, vội cảm ơn “Cảm ơn cô, Cố tiểu thư.”
Đối với lời cảm tạ của chị, Cố Mông cắn ống hút vẫy vẫy tay, cũng không để việc này trong lòng.
Phố đồ cổ tọa lạc ở phía nam thành phố S, mặt trời ban trưa thật chói chang, nhưng nơi này lại vẫn cứ chen chúc, người che ô, người thì không cứ chen lấn qua nhau, xa xa nhìn lại chỉ thấy toàn người là người.
Ánh mắt của Cố Mông không để ý đến các sạp hàng hai bên đường, liếc mắt một cái liền nhìn mấy cái này là thật hay giả rồi.
Mấy đồ bày trên sạp này chẳng có cái nào là hàng thật cả.
Khi đi đến một cái sạp, Cố Mông dừng bước chân, sau đó ngồi xổm xuống.
“Tiểu thư muốn mua cái gì?” Ông chủ đội một cái mũ rơm to đùng lập tức nhiệt tình thét to, nhìn gương mặt khô gầy không chút ánh sáng của Cố Mông cũng không lộ ra ánh nhìn kì quái nào.
Cố Mông duỗi tay nhặt lấy hai miếng ngọc vỡ, thật sự chính là ngọc vỡ rải rác đây một miếng bé kia một miếng lớn, miếng to nhất cũng chỉ bằng ngón tay út, các mảnh khác cũng chẳng khác bột phấn là bao.
Thấy cô vậy mà lại coi trọng miếng ngọc vỡ này, trong mắt ông chủ hàng liền hiện lên một tia kinh dị, lại nói “Tiểu thư, ánh mắt cô thật tốt, đây chính ngọc lục bảo phỉ thúy tốt nhất đấy, đáng tiếc là bị vỡ không thì cũng là một miếng ngọc đẹp.”
Sau lời thổi phồng của ông ta, Cố Mông nheo mắt lại vì nắng chiếu vào, thuận miệng nói “Là giả.”
Ông chủ than một tiếng giống như vịt bị bóp cổ, sau một lúc lâu, ông ta ngồi lại trên ghế cầm quạt hương bồ, nói “Thật không ngờ tiểu thư cũng là người sành sỏi đấy.”
Cố Mông không nói gì, chỉ cúi đầu chọn hai mảnh vỡ tương đối hoàn chình, nơi này cũng chỉ có hai miếng này có thể dùng được.
Cô nói "Hai miếng này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nhìn cô một cái, xòe năm ngón tay, nói “500 tệ.”
Cố Mông khẽ gật đầu, cầm Alipay thanh toán 500 tệ cho ông ta.
Thấy cô dứt khoát như vậy lại khiến ông chủ có chút kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi khối ngọc này có phải là hàng tốt hay không, chẳng lẽ là ông nhìn lầm?
Bên cạnh có người không nhịn được, nói “Cô bé à, đây là hai cục đá dởm hơn nữa lại còn vỡ nát, căn bản là không đáng giá 500 tệ, em đừng bị lừa.”
Nghe vậy, ông chủ liền không vui, nói “Cậu nói cái gì, ngọc này được đào ở quê tôi mang ra, là ngọc hàng thật giá thật, chỉ là bị làm rơi vỡ mà thôi.”
“Ha, lời này của ông chỉ được mấy cô gái mới lớn thôi, đây mà là ngọc cái gì, có mà là cục đá dởm ông nhặt ở đâu về thì có.” Người bên cạnh lập tức không khách khí phá đám.
Sau đó lại nói với Cố Mông “Nếu em muốn mua ngọc thì qua nhà Cổ Thấm trai bên kia kìa, ngọc nhà bên đó đều là ngọc tốt đấy.”
Cố Mông theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên thấy một cửa hàng nhìn rất hoành tráng.
Ông chủ có chút nóng lòng, nói “Ai, tiểu thư, cô vừa nói là sẽ mua mà, đừng đổi ý như thế chứ.”
“Tôi đâu có đổi ý, tôi có tiền.” Cố Mông thuận miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn chính là dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.
Những người khác “……”
Đây là người vung tiền như rác trong truyền thuyết sao?
Nghe cô nói như vậy, những người khác tức khắc liền nhịn không được nhìn cô thêm vài cái.
Tuy cô gái này có hơi xấu xí nhưng khí chất rất tốt, lại có một đôi mắt đẹp ngập tràn linh khí nữa.
Cố Mông thanh toán tiền, nghĩ thế nào lại thanh toán thêm 500 tệ, bảo ông chủ gói tất cả nhưng mảnh vụn lại cho mình.
Ông chủ vừa gói hàng lại, vừa nhịn không được hỏi “Tiểu thư, thứ này có ích lợi gì sao?”
Ông ta lại thì thầm trong đầu, hoài nghi liệu mình có nhìn lầm hay không, chẳng lẽ đống đá vụn này trước kia là đồ tốt sao?
Tính ra ông cũng không nói dối, thứ này thật đúng là ông ta đào ra, lúc ấy một miếng hoàn chình xanh biếc trông có vẻ là một miếng ngọc chất lượng.
Chỉ là khi ông mang đi giám định, nhà nào cũng nói đây đâu phải ngọc, chỉ là một cục đá bình thường chỉ hơi đẹp chút thôi.
Sau trẻ con trong nhà nghịch ngợm làm vỡ, ông đã định vứt đi nhưng lại tiếc vẻ đẹp của nó, nói không chừng có mấy cô gái trẻ thích nên mới tiện tay bày ra.
Vậy mà hiện tại Cố Mông mua không thừa lại một mảnh vụn, ông thật sự là hoài nghi, chẳng lẽ thứ này thật là đồ tốt sao?
Nghe ông ta dò hỏi, Cố Mông trả lời nói “Đây là xuân thạch, đại diện cho mùa xuân, sẽ mang đến mùa xuân cho mọi người, là sự sống của vạn vật.”
Nghe vậy, những người bên cạnh đang dựng lỗ tai nghe lỏm cũng lập tức biến sắc.
Cái gì mà đá đại diện cho mùa xuân, cái gì mà là sự sống của vạn vật, cô gái trẻ này đang nói đùa gì thế?
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Cố Mông, ông chủ giật giật môi, nhét bao giấy gói vụn đá cho cô, nói “Cô cầm lấy đi.”
Mau đi đi, bây giờ có hối hận ông cũng không hoàn tiền lại đâu.
Cố Mông “……”
Cầm một bao đá vụn, Cố Mông tiến về phía Cổ Thấm trai.
Cổ Thấm trai này đúng là biết trang hoàng, tổng cộng hai tầng lâu, bên trong có lắp điều hòa, đi vào liền cảm thấy cực kì mát mẻ.
“Xuân thạch là cái gì?” Tần Vi Vi hỏi.
Cố Mông nói “Thiên địa có bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông.
Khi mùa xuân sẽ mang theo sự sống.
Ở thời điểm này, trong vô số viên đá sẽ có một viên hấp thụ được lượng sinh khí này, nói gọi là xuân thạch.
Viên xuân thạch này ban đầu to bằng nắm tay, tồn tại cũng đã hơn trăm năm, chỉ tiếc bị vỡ mất rồi.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi cũng nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, nghe Cố Mông nói chị biết đây là đồ tốt vậy mà lại bị rơi vỡ mất.
Cổ Thấm trai chủ yếu là bán các loại ngọc thạch, Cố Mông phân vân một hồi mới lựa ra hai miếng có phẩm chất không tồi, tuy rằng giá cả không phải loại đắt nhất, nhưng bên trong linh khí đầy đủ là thích hợp nhất.
Mua được ngọc mà mình muốn, cô liền dẫn theo Tần Vi Vi trở về.
Vào tầm chiều tối, trong nhà họ Cố chỉ có mỗi Cố Phạn đang ngồi ở sô pha ăn chè đậu xanh.
“Chị cả, chị về rồi à?” Thấy cô trở về, Cố Phạn chào một tiếng, hỏi cô "Chị muốn ăn chè đậu xanh không.”
Cậu vừa nói xong, dì Trương đã đem chè đậu xanh bê lên, Cố Mông ăn một miếng, tức khắc liền vui vẻ, sảng khoái.
Cố Phạn nói “Cha bận việc ở công ty nên không về được, mẹ em dẫn chị hai đi mua quần áo rồi, nói là muốn mua đồ đẹp để diện trong tiệc rượu của Cao Tư tiên sinh.”
Nói đến đây, cậu nhịn không được lắc đầu, mấy cô gái trẻ ai ai cũng thích trang phục lộng lẫy.
Cậu liền nhìn Cố Mông, hỏi “Chị cả, chị có muốn đi mua mấy bộ quần áo không, chị bây giờ...!Nói tóm lại là không vừa quần áo trước kia nữa.”
Trước kia dáng người của Cố Mông không mập không gầy, mà hiện tại Cố Mông quá gầy, những bộ quần áo trước mặc vào rộng thùng thình nhìn rất khó coi.
Cố Mông lại không thèm để ý chuyện này, cô ăn thêm một miếng chè đậu xanh, nói “Dù mặc cái gì thì cũng xấu cả thôi.”
Cố Phạn “……”
Chị cũng biết người biết ta quá đấy, nhưng hiển nhiên chị ấy không hề quan tâm đến vấn đề nhan sắc, nói đến việc này mà giọng điệu cũng nhẹ nhàng như thế.
Cố Phạn cũng không nhắc đến đề tài này nữa, cậu để ý đến vật cô cầm trên tay, nhìn thoáng qua rồi lẩm bẩm tên trên đó “Cổ Thấm trai…… Chị đi mua ngọc à?”
Cố Mông gật đầu, lấy đồ ra.
Cố Phạn nhìn một chút, cậu nhìn túi “Ngọc vỡ” đầu tiên, hơi nghẹn ngào nói “Chị cả, nhà ta đã nghèo như vậy sao……”
Nghèo đến mức chị ấy không mua nổi một miếng ngọc hoàn chỉnh, chỉ có thể mua nổi loại ngọc dập nát này.
Cố Mông nhìn cậu một cái, trong lòng trầm tư, đồ không biết không biết nhìn hàng.
“Đây là xuân thạch.” Cô nói, cũng không giải thích với cậu thế nào là xuân thạch mà là hỏi dì Trương “Trong nhà có cành cây, hay hoa khô nào không?”
Dì Trương không rõ cô muốn cái gì, suy nghĩ một chút nói "À, hai ngày trước ông cụ nhà ở cách