Trong hai mươi năm trở lại đây, vậy mà có đến hơn 20 người bị hại, mà gia đình Tần Vi Vi không phải là trường hợp cuối cùng.
Những vụ án này đều có điểm giống nhau là những người bị hại đều chết rất thảm, đều là bị hành hạ rất tàn nhẫn đến chết.
Thêm một điểm nữa là tại hiện trường đều không tìm thấy bất cứ một dấu vết nào của kẻ thứ ba, cũng chính là hung thủ.
Tuy rằng đã ba ngày ba đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Thạch Chính và Phùng Dịch vẫn phấn chấn.
“Có những chứng cứ này là có lí do bắt giữ tên Hoàng Hùng này rồi!”
Mà lúc này, ở sân bay thành phố S, một bóng người gầy guộc đi ra từ sân bay, phía sau người này còn có một người béo.
Này hai người một già một trẻ, một gầy một béo, hoàn toàn đối lập nhau mà đứng chung một chỗ thật khiến người ta chú ý.
“…… Không lại chạy đến thành phố S thật, vậy càng dễ tìm thôi.” Hoàng Hùng nhìn bốn phía, vẫy một chiếc taxi rồi đưa địa chỉ cho tài xế.
Tài xế taxi quay đầu thấy người bên cạnh Hoàng Hùng liền có hơi hối hận không muốn nhận cuốc xe này.
Nhưng mà Hoàng Hùng đã ngồi trên xe rồi, đuổi người ta xuống cũng không hay.
“Người anh em này của ông liệu có ngồi sập xe tôi không thế? Béo quá đi mất.” Tài xế nhịn không được mở miệng.
Loại béo phì này khiến người ta cảm giác như quả bóng căng hơi, nhìn không mấy thoải mái.
Nghe vậy, Hoàng Hùng nhấc mí mắt lên, cả người lộ ra mùi vị âm u, lão nói “Cậu yên tâm đi, anh ta chỉ béo thôi chứ không nặng đâu.”
Tài xế taxi không tin, nhưng ngay lập tức kinh ngạc vì người béo cảm giác như không có trọng lượng, xe của anh ta cũng chẳng nhún xuống phân nào.
Thật kì lạ! Chẳng lẽ thật đúng là giống quả bóng, chỉ có thể tích nhưng không có trọng lượng?
Nghĩ vậy, tài xế lại bị ý nghĩ trong đầu mình chọc cho phì cười.
“Trông quý khách hình như không phải dân ở đây, là lần đầu tiên tới thành phố S sao?” Tài xế vừa lái xe, vừa thuận miệng hỏi han theo thói quen.
Nghe vậy, khóe miệng Hoàng đại sư lộ ra một nụ cười lạ lúng, lão bĩu môi nói “5 năm trước tôi đã từng đến đây rồi……”
Thậm chí, lão còn tìm được Thuần Âm Chi Thể hiếm có, thậm chí còn là nam giới có Thuần Âm Chi Thể.
Phải biết rằng Thuần Âm Chi Thể của nam và nữ là khác nhau, nam giới vốn là dương mà lại có Thuần Âm Chi Thể thì còn hiếm có hơn nữa.
Tài xế nhìn thấy nụ cười của lão ta từ gương chiếu hậu, không biết vì sao nhịn không được rùng mình một cái.
Anh ta đảo mắt sang vị khách còn lại, lại vừa hay nhìn thẳng vào mắt cậu ta —— đôi mắt đen nhánh vô hồn tựa như mắt cá chết mang theo hương vị của chết chóc.
Thật giống như người này căn bản không có sinh mệnh, chỉ có tử khí và đờ đẫn.
Tài xế “……”
Mẹ kiếp, sao người này lại đáng sợ hơn người kia thế?
Sau khi trả hai người họ đến địa điểm mong muốn, tài xế vội vàng lái xe đi mất, một giây cũng không muốn lưu lại, giống hệt như đang chạy chối chết vậy.
Đây là tiểu khu cực kì tồi tàn, bởi vì những công trình kiến trúc ở đây đã bị phá hủy gần hết, người ở đây cũng vậy.
Cảnh tượng trước mắt Hoàng đại sư từ bốn năm trước đã như thế này rồi.
“…… Các người từ đâu đến, tới đây làm gì?” Một cụ ông chắp tay sau lưng đi tới, thấy bọn họ liền hỏi một câu, không đợi câu trả lời ông lại lầu bầu nói “Cái tiểu khu thật xui xẻo, bốn năm trước ở đây có gia đình 3 người bị giết, khi đó người dân xung quang cũng dọn đi hết rồi……”
Nói đến đây, ông lại nói thầm nói “Người nhà đó rất tốt bụng, tôi nhớ đứa con trai nhà đó rất ngoan.
Đứa trẻ mới 7-8 tuổi rất đáng yêu, còn cho tôi kẹo nữa.”
Cụ ông vừa nói vừa ngẩng đầu, sau đó ông nheo mắt nhìn hai người trước mặt, chỉ vào người bên cạnh Hoàng đại sư “Cái thằng bé này béo quá, haiz, con gái tôi bảo béo quá không tốt đâu, dễ sinh bệnh lắm……”
Nghe cụ ông lải nhải, trong mắt Hoàng đại sư hiện lên một tia mất kiên nhẫn, trực tiếp lên lầu, mà tên béo đi theo lão cũng đi theo một cách cứng nhắc.
Cụ ông lầu bầu một hồi quay lại đã chẳng thấy ai.
“Ai, người trẻ bây giờ ấy mà……” Ông cảm thán, chắp tay sau lưng đi được hai bước, sau đó bước chân lại ngừng lại trong mắt hiện lên một tia hoang mang.
Ông lầm bầm lầu bầu nói “Cậu béo vừa nãy nhìn có hơi quen quen nhỉ.”
Tuy rằng béo đến mức mặt mày biến dạng, nhưng nét mặt kia giống như đúc.
“Bảo Nhi?” Ông lẩm bẩm, đột nhiên quay đầu lại.
Sau một lúc lâu, cụ ông khoanh tay rời đi, trong không khí truyền đến âm thanh thở dài.
Đứa bé ngoan như thế vậy mà chết rồi! Ông trời sao chẳng có mắt thế nhỉ?
Hoàng đại sư trực tiếp lên lầu, nhìn tác phong có vẻ rất quen cửa nẻo, trực tiếp tới một căn hộ.
Sảnh lớn và lối thoát hiểm ngập trong tro bụi, chân đạp đến đâu là in vết giày đến đó, không rõ đã bao lâu rồi chưa có người đến đây.
Sau khi làm vài thủ thuật, Hoàng đại sư trực tiếp mở cửa ra, cảnh tượng đằng sau cánh cửa ngay lập tức hiện ra trước mắt lão.
Đây là căn hộ có 3 phòng, đi vào chính là phòng khách.
Nội thất bày biện vẫn còn y nguyên tựa như chủ nhân của nó vừa vội vàng rời đi mà chưa kịp thu dọn đồ đạc.
Trong phòng khách trang trí rất ấm áp, vách tường đối diện sô pha có treo một khung ảnh cưới, trên ảnh chụp vợ chồng mới cưới đang cười rất hạnh phúc.
Ở dưới ảnh cưới còn treo đủ các loại ảnh chụp gia đình bám đầy bụi, bên trên là cặp vợ chồng cùng với cậu con trai.
Đứa bé rất giống bố, mỗi bức ảnh đều bày ra một bộ dạng rất nghiêm túc.
Chỉ khi được mẹ ôm vào lòng, trên mặt nó mới lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi.
Một bóng người mập mạp đến trước bức ảnh, mở to một đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm.
Thấy thế, Hoàng đại sư khẽ hừ một tiếng, sung sướng cười hỏi “Nhận ra ảnh chụp khi xưa của mày à, cảm thấy nhớ sao?”
Cũng không có ai trả lời lão.
Hoàng đại sư mất thú nói “À tao quên mất, hồn phách của mày đã sớm bị Phệ Hồn Trùng ăn hết rồi còn đâu, làm sao còn kí ức nữa.”
Hiện tại cái thân xác này chỉ là một cái vỏ rỗng mà lão dùng để đựng Phệ Hồn Trùng lão nuôi.
Trong phòng chẳng có chỗ nào sạch sẽ, trên mặt đất thậm chí có một vệt xám kéo dài từ phòng ngủ đến phòng khách, ở phòng khách lại càng đậm màu, đồng thời có vết phấn đánh dấu tử thi của cảnh sát.
Mấy thứ này Hoàng đại sư tất nhiên rất rõ, sao lão có thẻ biết được, bởi lẽ thảm cảnh ở đây chính là kiệt tác của lão ta.
Tùy tiện tìm kiếm một chỗ ngồi xuống, Hoàng đại sư mở túi đồ của mình ra, thật cẩn thận lấy từ bên trong là một bình sứ màu trắng.
Bình mở ra, lão nhìn vào bên trong chứa đầy nước.
Đương nhiên không chỉ có mà còn có một thứ nho nhỏ, đó chính là thi thể của đứa trẻ con đang cuộn tròn.
Hoàng đại sư cười lạnh, lại lấy ra một thứ khác.
Là một đốt xương ngón tay ướt sũng thứ nước đen ngòm, tản ra cảm giác xui xẻo.
Đem cái bình và đốt xương ngón tay đều đặt lên bàn, Hoàng đại sư cẩn thận lấy từ trong ngực ra hai lá bùa nhăn nhúm, một lá bùa dán trên bình, một lá khác lại cuốn lấy đốt xương.
Sau đó, lão lấy con dao nhỏ cắt đứt ngón tay, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Lão lần lượt nhỏ lên hai tấm bùa.
Hoa văn màu đỏ trên lá bùa hơi lóe lên theo tần suất cố định, hình như đang triệu hồi thứ gì đó.
Làm xong hết thảy, Hoàng đại sư mới ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở đó.
Việc tiếp theo là chỉ cần chờ đợi, dịch quỷ của lão phải nghe theo lão.
Hiện giờ lão tới đây rồi thì chúng nó sẽ tự động quay về.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Cố, Tần Vi Vi và quỷ đồng đột nhiên khựng lại, trên làn da thâm tím của họ hiện lên hoa văn màu đỏ, hoa văn lóe lên đồng thời nét mặt của họ cũng cực kì thống khổ.
“Chủ nhân……” Ánh sáng trong mắt quỷ đồng ảm đạm xuống, chỉ còn lại một màn đen tối.
Toàn thân của Tần Vi Vi đều đau đớn, cảm giác này không thể quen thuộc hơn.
Chị biết, đây là Hoàng đại sư đang triệu hồi bọn họ.
Chỉ khi hai mẹ con họ tìm đến chỗ của lão ta thì sự đau đớn này mới biến mất.
Đôi mắt của quỷ đồng đã bến thành màu đen sâu thăm thẳm, biểu cảm trên mặt không còn ngây thơ mà thay vào đó là quỷ khí dày đặc.
Nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ trong mắt nó chỉ có địch ý và kẻ thù, cho nên ánh mắt nó dừng lại chỗ Cố Mông rồi ngay lập tức nhào tới.
Cố Mông khẽ nhíu mày, quỷ mà chủ động nhào lên thì cô sẽ không nương tay, lập tức đá văng nó.
Sau khi đá một cú này, cô đứng lên tóm lấy cổ của nó.
Ngón tay gầy guộc tinh xảo mà hữu lực, giờ phút này đang bóp chặt lấy cổ họng của quỷ đồng tưởng chừng như muốn bẻ gãy nó.
Thấy thế, ngực Tần Vi Vi đột nhiên nhói lên, chị la lớn “Không, đừng mà! Cố tiểu thư!”
Cố Mông quay đầu nhìn chị, đáy mắt vô cảm nhìn rất đáng sợ.
Nhìn cô lúc này, trong lòng Tần Vi Vi cảm nhận được một sự đáng sợ xa lạ, cái cảm giác sợ hãi này từ từ đáy lòng lộ ra khiến người ta không kìm được mà khom lưng uốn gối.
Nhưng rất nhanh sau đó, thần sắc lạnh lùng trên mặt Cố Mông